Buổi tổng duyệt lần thứ hai, Mật Bạch không còn quá chú trọng đến việc động tác của mình có hoàn hảo hay không, mà chú ý nhiều hơn đến cảm giác của chính bản thân!

Cậu học được từ Lãnh Gia Mục rằng, đứng trên sân khấu phải thật thoải mái, tự nhiên.

Quá theo đuổi sự hoàn hảo có thể khiến tiết mục trở nên cứng nhắc, mỗi người đều có phong cách riêng, đi theo hướng bản thân cảm thấy thoải mái nhất thì sẽ không sai đâu!

Quả nhiên, lần tổng duyệt này đã khiến thầy giáo rất hài lòng, trực tiếp cho cậu qua luôn.

Trong bài nhảy mười người, dù Mật Bạch đứng ở rìa đội hình, nhưng cậu vẫn hoàn thành rất tốt.

Khi hát hợp xướng cuối cùng, họ cùng các sư huynh lên sân khấu biểu diễn một lần.

Các sư huynh lên trước, sau đó đến lượt họ lên sân khấu theo thứ tự đã định.

Tới lượt Mật Bạch, sau khi hát xong phần lời của mình, cậu cảm thấy có ai đó kéo nhẹ tay mình. Quay đầu lại thì thấy Lãnh Gia Mục đang kéo cậu về phía anh ấy.

Mật Bạch: “???”

Người kế tiếp sắp ra rồi, cậu đành bất đắc dĩ đi theo Lãnh Gia Mục, đứng hơi lệch khỏi vị trí ban đầu một chút.

Hát xong, Mật Bạch nghi hoặc quay sang nhìn Lãnh Gia Mục bên cạnh, nói:

“Anh… sư huynh…”

“Nhóc con, lúc nãy em nói cảm ơn anh chuyện gì thế?”

…Nhóc con?

Mật Bạch nhìn sư huynh cao hơn mình gần một cái đầu rưỡi.

Ừm… nhóc con thì nhóc con vậy.

Cậu hơi lùi lại một chút, giữ khoảng cách, rồi nói:

“Lúc nãy em xem phần trình diễn của anh, học được rất nhiều điều nên muốn cảm ơn anh.”

Nghe vậy, Lãnh Gia Mục hơi sững người. Màn biểu diễn của anh đã ngầu đến mức có thể truyền cảm hứng cho người khác rồi sao?

“Đã vậy thì, đến lúc em diễn, anh nhất định phải xem thật kỹ rồi.” Xem thử màn của anh đã truyền cảm hứng cho em thế nào.

Lãnh Gia Mục khẽ cong môi, bật cười.

Anh đang tuổi thiếu niên, đường nét khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú lại có phần kiêu ngạo. Khuôn mặt sắc nét ấy được khí chất thiếu niên làm dịu bớt đi nhiều.

Giờ phút này, khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn Mật Bạch mang theo ý cười, giống như một thiếu niên tràn đầy sức sống đang ngắm nhìn điều mình yêu thích.

Trong mắt Mật Bạch thoáng hiện một tia kinh ngạc. Lãnh Gia Mục tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thực sự là người đẹp nhất mà cậu từng gặp từ kiếp trước đến kiếp này, cứ như bước ra từ truyện tranh vậy.

Giờ đã đẹp thế này rồi, không biết sau này lớn lên còn quyến rũ tới mức nào nữa!

“Cố lên nhóc con.” Lãnh Gia Mục vỗ vỗ vai Mật Bạch, rồi đi nhập hội với các đồng đội. Họ còn một cuộc phỏng vấn phía sau.

Mật Bạch nhìn theo bóng dáng cao ráo của Lãnh Gia Mục, có phần ngưỡng mộ.

Không biết bao giờ mình mới cao được như vậy.

Kiếp trước lúc chết cậu còn chưa cao tới một mét tám, Lãnh Gia Mục giờ chắc đã vượt mốc đó rồi.

“Hệ thống ơi, giờ ngày nào tôi cũng uống sữa chất lượng cao, tôi có thể cao tới một mét tám không?”

Mang theo kỳ vọng, Mật Bạch hỏi trong lòng.

[Đinh! Đã kiểm tra, tiềm năng chiều cao tối đa của ký chủ là 1m83]

Được câu trả lời chắc chắn, Mật Bạch hạ quyết tâm: sữa tuyệt đối không được ngừng!



Hôm sau, buổi sáng Mật Bạch xin phép nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, đến trưa thì quay về công ty chuẩn bị trang điểm làm tạo hình.

Do người quá đông nên cậu phải chờ khá lâu.

Để lên hình thật hoàn hảo, cậu còn mạnh tay chi một khoản lớn trong cửa hàng hệ thống để mua đạo cụ dùng một lần tên là “Hào quang rạng rỡ”.

Mật Bạch có ba phần biểu diễn, nhưng công ty chỉ cấp cho cậu hai bộ trang phục.

Một bộ là vest trắng, còn một bộ là trang phục màu hồng đáng yêu tinh nghịch.

Bộ vest trắng rõ ràng không thích hợp để nhảy, xem ra tiết mục năm người và mười người đều phải mặc bộ hồng này rồi… Mật Bạch nhìn sắc hồng rực rỡ kia, trong đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chán ghét.

Một lúc sau, cậu đành bất lực thở dài.

Hồng thì hồng vậy, coi như vì nghệ thuật mà hi sinh đi.

Thay đồ xong, bên phía nhân viên bắt đầu thúc giục.

Mật Bạch và cả nhóm lên xe, từ từ tiến về địa điểm biểu diễn.

Khi họ đến nơi, hiện trường đã có không ít fan vào sân, phần lớn là fan của các sư huynh.

Mật Bạch hít sâu một hơi, sân khấu của họ diễn trước sân khấu của các sư huynh, mà tiết mục của cậu lại còn diễn đầu tiên!

Không được sợ, Mật Bạch, cậu đã luyện tập rất chăm chỉ rồi.

Cậu siết chặt tay, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng trong lòng.

Lúc không để ý, thời gian đã trôi qua, trời dần chuyển tối.

Một chùm pháo hoa rực rỡ bay vút lên không trung, buổi diễn… chính thức bắt đầu!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play