Đêm nay, công ty đã đạt được mục đích của mình.
Sự ra mắt hoành tráng của TKSC chứng minh nhóm có tiềm năng phát triển lớn; còn các thực tập sinh thế hệ bốn thì sau khi trở về như được “bơm máu gà”, hừng hực khí thế!
Không lâu sau đêm debut, kỳ kiểm tra tháng 8 bắt đầu.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán – Mật Bạch xếp hạng 17, hoàn toàn không tương xứng với thứ tự phân vai mà cậu đang có.
Sau kỳ thi, Mật Bạch nhận được ba ca khúc:
• Một bài ngọt ngào cho nhóm 5 người, cậu được đứng center – có vẻ vì cậu giữ vị trí đầu bảng.
• Một bài nhảy của nhóm 10 người, cậu đứng rìa, không có câu hát nào, rõ ràng là do kết quả kiểm tra mà ra.
• Bài cuối cùng là ca khúc của nhóm nhạc nam thế hệ đầu, cậu chỉ có hai câu đơn ca, còn lại là hát đồng ca.
Cả ba bài sẽ được biểu diễn tại concert của các sư huynh sau hai tháng – công ty đang cho thế hệ trước dẫn dắt thế hệ mới.
Mật Bạch bất lực – đúng là không có thời gian nghỉ ngơi!
Sắp tới còn phải đi học lại nữa, thời gian luyện tập sẽ càng ít hơn.
Cậu ôm đầu: Cố lên! Hai tháng tới, đừng ai ngủ nữa!
Việc chuyển trường đã được Củng Sương lo liệu từ trước – Mật Bạch sẽ học ở trường Trung học số 12 thành phố C.
Nhà trường đã đồng ý cho cậu không cần học tiết tự học buổi tối.
Một tuần sau khi nhập học, Mật Bạch bắt đầu tự đạp xe đi học – trường chỉ cách công ty 2km. Mẹ cậu đã mua cho một chiếc xe đạp mới.
Vừa ra khỏi ký túc xá, Mật Bạch đang nghịch nghịch cái xe thì có một giọng nữ trẻ vang lên:
“…Mật Bạch?”
Cậu ngẩng đầu – là một cô gái khoảng 20 tuổi, nhưng cậu không nhận ra.
Cô gái nhìn thấy Mật Bạch nghiêng đầu ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp đầy nghi hoặc, khiến tim cô như tan chảy!
Là thật! Là Mật Bạch ngoài đời thật!
Không ngờ chỉ đi mua nước ngọt thôi mà lại gặp được “bé cưng” của mình!
Cô lắp bắp,
“Bé cưng, chị là mẹ em… à không, chị là fan của em! Màn nhảy ‘Khoá em lại’ chị coi đi coi lại bao nhiêu lần rồi!!!”
Ánh mắt cô tràn đầy yêu thích và xúc động, như muốn tràn ra khỏi đáy mắt.
Mật Bạch hơi bất ngờ – không ngờ mình đã có fan!
Xét cho cùng, trên mạng hiện tại cậu chỉ có duy nhất một video đó, các nội dung khác công ty chưa tung ra nên thanh tiến độ nhiệm vụ vẫn dậm chân tại chỗ.
Lần đầu đối mặt với “fan” trong truyền thuyết, Mật Bạch có chút ngượng ngùng.
Cậu mím môi, vành tai hơi đỏ lên, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn chị.”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng rất chân thành.
Cô gái nhìn thấy tai cậu đỏ bừng, lại càng xúc động.
Aaaa bé cưng ngại kìa! Dễ thương muốn xỉu! Ngoài đời còn đáng yêu hơn video nữa!! Muốn xoa đầu quá trời!!
Cô cố kìm nén đôi tay ngứa ngáy, nhìn thấy cậu đeo cặp sách nhỏ liền dịu dàng nói:
“Không sao đâu bé yêu, em sắp đi học đúng không? Chị không làm phiền nữa, đi nhanh kẻo trễ nha.”
Phải làm một người mẹ lý trí! Không được cản trở con mình đi học!
Mật Bạch bị gọi “bé yêu” mấy lần thì có chút không quen. Cậu nhìn đồng hồ – đúng là sắp trễ thật.
Cậu vẫy tay chào cô, mỉm cười nói:
“Cảm ơn chị đã thích em. Hẹn gặp lại.”
Rồi cậu lên xe, đạp đi mất.
Cô gái bị nụ cười ngọt ngào ấy làm mê hoặc đến đơ người.
Aaaaa thiên thần nhỏ gì thế này! Bé cưng đáng yêu chết mất!
Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn, vội vàng rút điện thoại nhắn cho bạn thân:
“AAAA tao vừa gặp Mật Bạch! Ngoài đời còn đẹp trai hơn video! Nó còn cười với tao! Tao chết mất! Tao muốn làm mẹ fan của nó cả đời!!”
Bạn thân:
“…Hôm nay mày mơ kỳ lạ dữ ta.”
Cô gái:
“…Thật mà!!”