Hôm sau, trong phòng tập, rõ ràng ai cũng không yên tâm học hành. Giáo viên cũng hiểu tình hình, không trách cứ gì, còn cố tình giảm tiến độ dạy.
Đây lại là niềm vui bất ngờ với Mật Bạch, vì hôm nay cậu có thể theo kịp tiết học, không cần luyện thêm buổi tối nữa!
6 giờ tối, vừa tắm xong là xe của công ty đến đón.
Cậu và Dịch Cao Nhã ngồi cùng xe, là nhóm xuất phát đầu tiên.
Họ vào từ cửa phụ, sân khấu chính đã đầy fan từ sớm.
Phía hậu trường người đến người đi, tất cả đang tất bật chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Nhóm Mật Bạch thì ngơ ngác không biết làm gì. Nhân viên chỉ đưa họ đến đây rồi không hề hướng dẫn gì, chỉ có một anh quay phim luôn chĩa máy vào bọn họ.
Mấy bé đứng ngây người tại chỗ hơn mười phút, không ai để ý đến.
Dù là center, nhưng Dung Tích vẫn không khỏi bối rối dưới ánh mắt của mấy đứa nhỏ khác. Do dự một hồi, cậu bé vẫn lấy can đảm đi hỏi anh cameraman:
“Anh ơi, bọn em cần làm gì ạ?”
Cameraman lắc đầu, không nói gì.
Dung Tích đứng ngượng chín mặt tại chỗ.
Không ai giao nhiệm vụ, chẳng lẽ cứ đứng vậy sao?
Mấy bé khác cũng bối rối.
Cái gì vậy? Bảo đi xem sư huynh debut mà sao lại vứt tụi nhỏ ở hậu trường chẳng ai ngó ngàng?
Mật Bạch quan sát xung quanh. Cậu không tin tụi nhỏ đông thế này mà không ai chú ý.
Dù gì cũng là một đám trẻ con tuổi mới lớn, gây rối phá hoại là chuyện rất dễ xảy ra, chẳng lẽ họ không sợ hư đồ thiết bị?
Cho nên, chắc chắn có người đang âm thầm theo dõi.
Nhưng… vì sao lại mặc kệ tụi nhỏ?
Mật Bạch không hiểu.
Cậu tiến lên kéo Dung Tích về, đỡ cho bạn ấy đứng đó ngượng.
Dung Tích cảm nhận được bàn tay Mật Bạch kéo mình, như trút được gánh nặng, cảm kích nở nụ cười.
Mật Bạch nhìn quanh, bất đắc dĩ nói:
“Qua bên kia đi, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, bên đó nhìn rõ hơn.”
Cậu chỉ về phía gần sân khấu, rồi chủ động bước tới.
Đã không ai quản thì thôi, tự mình tìm chỗ mà xem, mục đích đến đây cũng chỉ là để xem mà, đúng không?
Mấy bé nhìn cameraman, thấy anh ấy không cản thì lập tức ùa theo Mật Bạch.
Một đám nhóc thò đầu ra ở rìa sân khấu, động tĩnh không nhỏ, nhưng không ai đến ngăn cản.
Mật Bạch càng thêm nghi ngờ: Hoa Thịnh đang giở trò gì đây?
Nhưng rất nhanh, cậu không còn rảnh nghĩ gì nữa, vì màn biểu diễn bắt đầu rồi.
Trận chiến debut thế hệ ba từ một tháng trước chỉ còn lại 10 người.
Nhưng suất debut chỉ có 4. Tối nay sẽ là trận chiến khốc liệt nhất!
Trong tiếng la hét náo nhiệt, ánh đèn đột ngột tắt, khiến cả khán phòng im bặt.
Một đoạn nhạc dạo du dương vang lên, ánh sáng màu xanh lam dần lóe sáng, sân khấu trung tâm bắt đầu nâng lên.
“I ain’t like no one you met before…” (Tôi không giống bất cứ ai mà bạn từng gặp)
Một giọng nam trầm khàn, như có bọt khí, vang lên.
Người ngồi kiêu ngạo trên chiếc ghế đen chính giữa sân khấu lộ diện.
Đó là gương mặt như thế nào?
Khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ nét, lông mày rậm ngạo nghễ hơi nhướn lên, hàng mi dài khẽ cong, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể hút hồn người khác, mang theo vẻ hoang dã và quyến rũ.
Ngũ quan như được chạm khắc bằng dao, trên gương mặt vừa đẹp vừa tà khí ấy là một nụ cười bất cần đầy cuốn hút, cả người toát ra khí thế bá đạo như một vị vương giả thống lĩnh thế gian.
Gương mặt có sức công kích cực mạnh ấy lập tức được đạo diễn chiếu lên màn hình lớn, khiến fan hét như vỡ tung trời đất!
“AAAAAAA! Lãnh Gia Mục đẹp trai chết mất!!!”
“Lãnh Gia Mục vô địch!! Bình Nhiên theo suốt đời!!”
“Hôm nay Gia Gia đỉnh quá!!!”
“Gia Mục là thần của sân khấu!!!”
Người ấy rõ ràng chỉ đứng đó, chưa làm gì cả, nhưng khí chất tỏa ra từ trong xương đã khiến tất cả mọi ánh nhìn đều bị hút về phía mình, như mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Ở rìa sân khấu, Mật Bạch bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức ngơ ngác không nói nên lời.
Đôi mắt đẹp của cậu như chứa đầy sao lấp lánh, chăm chú nhìn Lãnh Gia Mục trên sân khấu.
Đây chính là… thần tượng sao?