Rốt cuộc một đứa trẻ như hắn đã trải qua cuộc sống thế nào mà chưa đầy mười tuổi đã mang trong người sát khí nặng nề đến vậy? Truyện chỉ nói sơ qua, nhưng tận mắt chứng kiến nam chủ phản diện ấy khiến nàng không khỏi thổn thức.
Thực ra, cảm giác của Vân Mặc dành cho Nhất Dạ ngoài nỗi sợ theo bản năng còn lẩn khuất chút tiếc thương nhạt nhòa.
Ngay khi Vân Mặc rời đi, cửa phòng đại hoàng tử bật mở.
Dưới chân hắn là mâm cơm đơn sơ, chỉ có một bát cháo thịt, nhưng cháo vẫn còn nóng hổi.
Hắn định đá văng bát cháo đi, nhưng khi mũi chân chạm vào, cảm nhận được hơi ấm, lại do dự mím môi hồi lâu. Bàn tay nắm chặt vẫn còn run run, hắn lắc đầu cười nhạt tự giễu bản thân, cô đơn quá lâu bỗng có người tỏ ra giả dối với mình một chút, hắn đã động lòng sao? Tên thái giám kia nấu cháo cho mình liệu có dụng ý gì? Hạ độc chăng? Cũng không loại trừ, với trí ngu xuẩn như thế, hắn hoàn toàn có thể ra tay dơ bẩn.
Sao kẻ ấy lại tự nhiên muốn làm thân với hắn chứ? Người đã giúp hắn sinh ra là phụ hoàng còn chẳng đoái hoài, ai trên đời có thể thực lòng tốt với hắn, huống chi lại là kẻ từng nhục mạ, từng suýt c.h.ế.t dưới tay hắn? Làm sao có thể không mang mối hận trong lòng?
Vừa lúc đó, hắn cũng chán ghét con mèo sứ thần nước mà Lệ phi được láng giềng tặng, cho nó thử chút đồ không tốt cũng tốt. Ánh mắt Nhất Dạ trở nên đen tối hơn mấy phần, hắn cầm bát cháo rời khỏi hoàng cung, thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Trời đã sáng rõ, không khí se lạnh báo hiệu tuyết sắp rơi. Như thường lệ vào mùa đông, hoàng thượng chẳng quan tâm thiết triều bởi vì sủng phi của y sợ lạnh.
Nàng mảnh mai yếu ớt, rất dễ nhiễm phong hàn nên vào mùa đông, toàn bộ than củi đều tập trung ở Phượng Nghi cung – nơi ấm áp nhất trong mùa lạnh. Dù hoàng thượng đã cử rất nhiều cung nữ tận tâm chăm sóc nàng, nhưng vẫn không nguôi lo lắng, muốn ở bên cạnh bảo vệ. Do vậy, hễ có việc gấp cần báo cáo, hạ thần nào cũng phải đến Phượng Nghi cung gặp hoàng thượng.
Hiện giờ, Lệ phi khoác chiếc áo choàng lông cừu thượng hạng, mái tóc buông rũ rơi tựa dòng suối thác, đôi mắt diễm lệ khép hờ còn mơ màng ngủ trên trướng kỷ.
Dù tuổi đã gần ba mươi, Lệ phi vẫn giữ được vẻ thanh xuân tươi trẻ, tỏa ra khí chất yếu đuối kiều diễm khiến người ta say mê. Hoàng đế nằm cạnh bên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của nàng.
Bỗng nhiên rèm cửa lay động nhẹ, cung nữ thân cận đứng ngoài thì thầm:
“Kính bẩm Hoàng thượng, quan thái phó của đại hoàng tử có việc muốn kiến diện.”
Nghe vậy, hoàng đế nhăn mày. Y đang say đắm ngắm nhìn gương mặt mà mình khắc cốt ghi tâm thì bị quấy rầy. Trong lòng y thầm nghĩ không biết lần này đứa nghiệt tử ấy lại gây chuyện gì bừa bãi? Con của một nô tì hèn kém, lúc nào cũng chỉ khiến y bực bội, thêm phần chán ghét.
“Ta đang gối đầu cho nàng, giờ rời đi sợ nàng thức giấc. Bảo hắn nếu có chuyện gấp thì đợi thêm hai canh giờ nữa. Ta không muốn nghe chuyện gì lúc này.”
Y nói nhẹ nhàng hết mức để không làm ảnh hưởng giấc ngủ người bên cạnh. Cung nữ nhận lệnh cúi đầu lui ra.
Đến lúc sau hai canh giờ, Lệ phi tỉnh mơ màng, hoàng đế mới miễn cưỡng ra ngoài.
Y truyền lệnh cho quan thái phó đại hoàng tử vào triều bẩm báo. Kỳ thật chuyện học hành của đại hoàng tử trước giờ quan thái phó đều tấu sớ, nhưng lần này lão đại thần đích thân đến chắc chắn là có việc trọng đại.
Hoàng đế rót cho mình ly trà, ánh nước sóng sánh phản chiếu gương mặt y khiến y chợt lặng đi. Y biết đứa con trai độc nhất mang gương mặt yêu nghiệt giống mình, chỉ khác là y mang khí chất hiền hòa như dòng suối mát, còn đứa bé kia thì lệ khí dày đặc khiến không ai dám lại gần.
Đã lâu không gặp con, nhưng ký ức trong y vẫn rõ nét, đứa trẻ ấy mang lệ khí nặng nề, mắt trong xanh, đẹp một cách lạ thường. Chỉ tiếc, sinh ra trong hoàng thất nhưng mẹ xuất thân thấp hèn, đầu óc chậm chạp đần độn. Ngoài ra còn có tin đồn hắn bị điên, từng lên cơn mấy lần. Các quan thái phó cho rằng hắn không có căn tuệ, thẳng thắn mà nói là phế nhân vô dụng.
Lần này lại có chuyện gì đây?
Quan thái phó khúm núm vào triều, quỳ xin chịu tội. Đại hoàng tử không những không làm bài tập, vài ngày nay còn không đến giáo đường học, quan thái phó nói bản thân lực bất tòng tâm, xin hoàng đế phạt nghiêm. Chưa từng có hoàng tử nào bị tố cáo một cách trắng trợn đến thế. Lão đại thần quy hết lỗi về mình, nhưng ai cũng hiểu đó là lời oán trách đại hoàng tử vô dụng. Một kẻ ngu đần, bị đồn điên loạn, làm sao trở thành minh quân?
Hoàng đế cau mày, ánh mắt đầy phiền muộn và chán ghét, nhẹ nhàng truyền lệnh cấm túc đại hoàng tử ba tháng, bắt chép phạt một trăm lần lời giáo huấn của hoàng tộc.