Cố Nghi căng thẳng, tự biên tự diễn, trầm giọng nói với Triệu Uyển: “Tại sao ngươi lại ở trong cung hát bài “Đào trong vườn” này? Ngươi có biết bài hát này là một tác phẩm viết về đau buồn nhân tình thế thái không?”
Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Nghi, cảm thấy rất thú vị, thế là dừng bước lại, muốn xem cô đang muốn bày trò gì.
Tim Triệu Uyển đập thình thịch, cô ấy lại dập đầu nói “Nô tì không có ý gì khác, chỉ là khi nhìn thấy vườn đào này, nô tì… chỉ thấy cảnh đẹp nên mới hát vậy thôi… Chứ không có ý đau buồn cho nhân tình thế thái gì cả…”
Cố Nghi liếc nhìn vẻ mặt như đang xem trò vui của Tiêu Diễn, trong lòng thở dài, dù có khó xử đến đâu thì cô cũng phải bù đắp cho cốt truyện!
“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem là loại người to gan nào lại dám hát bài “Đào trong vườn” ở trong cung này!”
Triệu Uyển hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía hoàng đế.
A Diễn.
Cô ấy không biết liệu bản thân đang hy vọng hắn sẽ nhận ra mình hay đang hy vọng hắn sẽ không bao giờ nhớ ra mình.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play