Trong lòng cô rối như tơ vò, sốt ruột nhìn ông ta mấy lần, nhưng Hồ Viện phán vẫn không hề động đậy, thậm chí không liếc nhìn cô một cái.
Tựa như đã trải qua hai nghìn năm, cuối cùng Hồ Viện phán mới rời tay đi, từ tốn thu lại tấm khăn, gấp cẩn thận rồi cất vào trong hộp thuốc, sau đó mới đứng dậy lùi lại bên cạnh giường, cúi người nói: “Bẩm nương nương, mạch của nương nương bình ổn, chỉ là có lẽ do lo nghĩ quá nhiều khiến khí huyết không thông, vi thần sẽ kê một đơn thuốc bổ dưỡng, nương nương dùng vài thang là khỏi.”
Trong lòng Cố Nghi chùng xuống, ánh mắt ngẩn ngơ, một lát sau, cô mới nhận ra trong n.g.ự.c mình trống trải, cô đang cảm thấy thất vọng, vô cùng thất vọng.
Chẳng lẽ cô đã mơ tưởng quá nhiều.
Chuyện như thế này, cho dù nguyên tác có giở trò hay không thì cũng không phải là điều dễ dàng.
Cô từng nghĩ ngay cả khi cuối cùng cũng không thể vượt qua được cốt truyện thì vẫn có thể để lại điều gì đó ở bên Tiêu Diễn.
Có lẽ cô đã quá mơ mộng rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT