Lần đầu tiên nghe Đào Giáp nhắc đến chuyện gia đình, Cố Nghi không khỏi tò mò hỏi: “Người nhà của ngươi là người ở Kinh thành à? Trong nhà còn mấy người nữa?”
Đào Giáp khẽ đáp: “Cha mẹ nô tì đã qua đời từ lâu, trong nhà chỉ còn một đệ đệ, nhỏ hơn nô tì vài tuổi.”
Cố Nghi nhớ đến lần trước Đào Giáp có kể rằng cô ấy vào cung từ khi tám tuổi, liền tưởng tượng ra cảnh cô bé nhỏ tuổi phải chịu cảnh khổ cực, vì em trai mà chấp nhận tiến cung. Cô không khỏi dịu giọng hỏi: “Vậy hiện nay đệ đệ ngươi làm gì, có đang học hành gì không?”
Đào Giáp lại mỉm cười, đáp: “Bẩm Tiệp dư, đệ đệ nô tì ngu dốt, không học hành gì, chỉ làm học việc tí nghề mọn để kiếm sống thôi ạ.”
Cố Nghi gật đầu rồi đứng dậy đi đến chiếc rương lấy ra một thỏi nguyên bảo, nghĩ thầm rằng bây giờ cô đã là người có ngàn lượng bạc rồi!
“Này là thưởng cho ngươi, có thể đổi thành mấy đồng bạc vụn hay dây tiền đồng đem về cho đệ đệ của ngươi.”
Đào Giáp vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Tạ ơn Tiệp dư ban thưởng, nhưng nô tì cũng đã có bạc để phụ giúp, không cần đâu ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play