10.

Lục Phong Nhiên đưa ta đến chỗ nghỉ ngơi luân phiên trong cung của hắn.

Phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng.

Hắn chỉ tay về chiếc giường con bên trong:

“Đêm nay ngươi nghỉ tạm ở đó, sáng mai sẽ có người từ Đông cung đến đón.”

Thấy hắn định quay đi, ta vội gọi lại:

“Lục thống lĩnh, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?”

Hắn dừng bước:

“Chuyện gì?”

Ta nhìn hắn, khẽ hỏi:

“Ngài có thể kể cho ta nghe một chút về Thái tử được không? Hiện giờ tình thế trên triều đình của ngài ấy… thế nào rồi?”

Sau khi Lục Phong Nhiên rời đi, ta ngồi lặng bên giường rất lâu.

Hắn nói—Giang Ninh hiện đang ở thế vô cùng nguy hiểm.

Phía trước là Nhiếp chính vương rình rập như hổ đói, phía sau thì các vị hoàng huynh kèn cựa tranh giành ngôi vị.

Hiện tại, người duy nhất còn có thể dựa vào… là Thừa tướng Đường.

Thế nhưng, Đường thừa tướng xưa nay vẫn xem thường Thái tử, cho rằng Thái tử nhu nhược vô năng, không gánh nổi trọng trách.

Vậy nên, chiếc ghế Thái tử Giang Ninh đang ngồi, ngoài mặt nhìn vào thì huy hoàng, nhưng thực chất lại vô cùng chông chênh, khốn khổ.

Bảo sao.

Bảo sao ta vẫn thường thấy nàng ngồi trơ trong sân, mắt ngẩn ngơ.

Bảo sao thư phòng của nàng, đèn luôn sáng suốt đêm dài.

Bảo sao… nàng cười ít đi nhiều như thế.

Thì ra, chỉ có ta là đang sống trong yên bình.

Đêm hôm ấy, ta nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn ánh trăng rọi qua khung cửa sổ—cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Lục Phong Nhiên đến từ rất sớm.

“Thái tử hiện không có ở Đông cung, ta sẽ quay lại tìm sau.”

Ta xoa xoa mặt, lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Lục Phong Nhiên liếc nhìn ta:

“Không định quay về Đông cung nữa sao?”

Ta cười nhạt:

“Không về nữa, về cũng chỉ khiến nàng thêm phiền lòng.”

“Ta ở chỗ ngài lánh vài hôm, chờ gió yên sóng lặng rồi sẽ về lại Ám Đình Ty.”

Lục Phong Nhiên không đáp, chỉ đưa chiếc hộp cơm trong tay cho ta:

“Ta mang chút đồ ăn cho ngươi.”

Ta nhận lấy, mắt sáng rỡ, mừng rỡ nói:

“Lục thống lĩnh thật tốt với ta!”

Lục Phong Nhiên: “……”

Một lát sau, hắn trầm giọng:

“Sau này đừng nói mấy lời như vậy tùy tiện.”

Ta đang mãi mê nhìn mấy món ăn trong hộp, chẳng để tâm:

“Hả? Là lời nào thì không nên nói?”

Lục Phong Nhiên im lặng một chốc, cuối cùng chỉ khẽ thở dài:

“Không có gì. Ăn đi.”

11.

Ta không ngờ rằng, lần “trú tạm” này lại kéo dài đến tận năm ngày.

Tối ngày thứ năm, ta đã thu dọn xong hành lý, quét dọn căn phòng sạch sẽ, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này để quay về Ám Đình Ty thì—

“Rầm!”

Cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh bật tung.

Ta giật mình hoảng hốt, theo phản xạ liền chụp lấy chiếc bình hoa bên cạnh làm vũ khí.

Nhưng vừa thấy rõ người bước vào, ta cuống cuồng đặt bình trở lại.

“Lục thống lĩnh? Ngài làm sao vậy?!”

Hắn lảo đảo bước vào trong, cả người loạng choạng, rồi cắn răng nói:

“Đóng cửa lại.”

Ta vội vàng khép cửa. Đến khi quay lại thì—hắn đã ngã quỵ xuống đất.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!”

Ta lập tức chạy đến, cố sức đỡ hắn lên giường.

Vừa buông tay, mới phát hiện cả lòng bàn tay ta đều là máu.

Hắn mặc giáp màu đen, nên lúc đầu ta hoàn toàn không nhìn ra được vết thương.

Không dám chần chừ, ta lập tức giúp hắn cởi giáp.

Vai hắn… cắm một mũi tên đã gãy đôi, phần đầu mũi tên còn cắm sâu vào trong thịt, máu đỏ thẫm.

Ngón tay ta run rẩy, không dám động vào:

“Chuyện này là…”

Hắn thở dốc vài hơi, giọng khàn khàn:

“Có thích khách trà trộn vào cung. Ta sơ suất… bị trúng một mũi tên.”

Thích khách?!

Trong đầu ta lập tức vang lên một cái tên.

Giang Ninh!!

Tim ta như thắt lại.

Không ổn rồi. Một khắc cũng không thể chậm trễ.

Lục Phong Nhiên liếc nhìn ta một cái:

“Yên tâm, Thái tử không sao.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngẩng đầu chạm phải ánh mắt hắn, lại hơi chột dạ:

“Ta... ta chưa hỏi gì về nàng ấy cả.”

Lục Phong Nhiên không đáp, chỉ cắn răng kéo một mảnh vải xuống, tự mình buộc lấy vết thương nơi bả vai.

Sau đó hắn nhìn ta:

“Giúp ta rút mũi tên ra.”

Ta: “!”

Rút cái này á?

Ta chỉ biết rút củ cải, chứ thứ này… ta không dám đâu!

Ta lập tức xoay người định chạy:

“Ta đi gọi Thái y!”

“Không kịp nữa.”

Lục Phong Nhiên nói, giọng trầm mà gấp:

“Thích khách trong cung vẫn chưa bị bắt hết. Nếu ta không sớm quay lại, bọn chúng sẽ phát hiện ta bị thương mà liều chết phản công lần nữa.”

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt hắn không ép buộc, nhưng lại mang theo một niềm tin lặng lẽ khiến ta không thể từ chối.

Ta thở dài, chầm chậm bước lại:

“Phải làm sao?”

Hắn giơ tay nắm lấy tay ta, dắt đến bờ vai bị thương, đặt lên đó.

Nhiệt độ cơ thể hắn nóng đến dọa người.

Ta mấy lần muốn rút tay lại, nhưng bị hắn giữ chặt, không sao rút nổi.

“Cứ rút thẳng ra.”

Ta đi vòng ra sau lưng hắn, nhìn vết thương ghê rợn kia mà không khỏi nhắm tịt mắt.

“Ráng chịu nhé.”

Lục Phong Nhiên bật cười khẽ:

“Chút này nhằm nhò gì, trước kia ta từng—hự!!”

Hắn còn chưa kịp nói hết, ta đã ra tay rồi.

Nhanh – chuẩn – dứt khoát.

Không hổ là ta.

Cầm đoạn mũi tên trong tay, ta thò đầu hỏi nhỏ:

“Đau không?”

Lục Phong Nhiên trán đẫm mồ hôi lạnh, vậy mà vẫn cong môi cười:

“Không sao, làm tốt lắm.”

Hắn chỉ nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại như chẳng hề hấn gì mà chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, hắn dặn ta:

“Đừng ra ngoài. Ở lại đây ngoan ngoãn.”

“Chờ ta trở về.”

12.

Ta đợi đến hửng sáng — hắn vẫn chưa quay về.

Ta lại đợi từ sáng đến khi trời tối — hắn vẫn không quay lại.

Cuối cùng, ta chỉ đành thu dọn hành lý, lặng lẽ quay về Ám Đình Ty của mình.

Vừa bước chân vào sân, ta suýt nữa hồn lìa khỏi xác —

Giang Ninh đang đứng đó, không nhúc nhích, như tượng đá.

Ta giật mình:

“Ngươi làm cái gì thế hả?!”

Giang Ninh quay đầu lại, vành mắt đỏ hoe, sau đó sải bước về phía ta, “òa” một tiếng rồi khóc nấc lên:

“Ta tưởng ngươi chết rồi cơ!”

Ta ngớ người:

“Lục Phong Nhiên không nói với ngươi là ta đang trốn ở chỗ hắn à?”

Giang Ninh ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa mắng:

“Ta đã bảo rồi mà! Hắn không dễ chọc đâu!”

“Hắn là người của Nhiếp chính vương! Ngươi bị hắn đưa đi thì chắc chắn không có ý tốt!”

Ta á khẩu.

Thực ra... là ta tự mình đòi theo hắn đi.

Có điều — tuyệt đối không thể khai thật, không thì thể nào cũng bị nàng mắng cho rát mặt.

Giang Ninh nghẹn ngào:

“Nếu ngươi mà có chuyện gì… ta biết sống thế nào trong cung này đây?”

Sau một trận khóc như trút hết nỗi lo, mũi nàng đỏ bừng lên như cà chua chín.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu giọng an ủi:

“Không sao rồi, ta còn sống đây mà.”

Giang Ninh nói Lục Phong Nhiên là người của Nhiếp chính vương, là tai mắt hắn cài trong cung.

Ta... thoạt đầu không tin.

Vì ta vẫn luôn có cảm giác—Lục Phong Nhiên không giống người xấu.

Sau đó, ta bắt đầu có chút tin lời Giang Ninh nói.

Bởi vì — Lục Phong Nhiên được thăng chức.

Là nhờ sự tiến cử của Nhiếp chính vương.

Hắn được điều tới doanh trại Tuần Phòng Kinh Thành, về sau rất ít khi lui tới trong cung nữa.

Giang Ninh cứ vài ba hôm lại đến thăm ta, mỗi lần đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon và vật dụng lặt vặt.

“Này, hay là ngươi quay về Đông cung với ta đi?”

Ta lặng lẽ suy nghĩ một hồi, rồi đáp:

“Thôi, ta không về đâu. Biết đâu, ở bên ngoài lại có thể giúp được gì cho ngươi.”

Ở Đông cung, ta chỉ khiến nàng thêm phiền lòng mà thôi.

Giang Ninh khuyên ta suốt một hồi lâu, ta vẫn nhất quyết không đồng ý.

Cuối cùng, nàng cũng chỉ biết thở dài chiều theo ta.

Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi.

Ta sống ở Ám Đình Ty, cuộc sống… cũng tạm gọi là ổn.

Chỉ thỉnh thoảng, khi ra ngoài làm việc, ta có gặp Lục Phong Nhiên đến cung bẩm báo công việc.

Hắn dường như rất vui, muốn tiến đến chào hỏi.

Còn ta — cúi đầu lảng tránh, quay người bước thật nhanh.

Bởi ta hiểu, nơi hoàng cung này biết nuốt người.

Một chút mềm lòng, một chút không đề phòng…

Cũng đủ khiến cả ta và Giang Ninh tan xương nát thịt.

Ta không dám sống theo ý mình.

Không thể sống theo ý mình.

13.

Chiều ngày mười bốn tháng Tám, Giang Ninh đến tìm ta.

Nàng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi không sao che giấu.

“Này, ngày mai là cung yến. Ngươi đừng ra ngoài, cứ ngoan ngoãn ở lại Ám Đình Ty.”

Ngữ khí của nàng nghiêm trọng khác thường, khiến tim ta đập lệch một nhịp:

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Ninh nhìn ta, đôi mắt ngấn nước, nửa như cười nửa như khóc:

“Bối Bối, Nhiếp chính vương định làm phản. Ta e rằng… chức Thái tử này, ta không ngồi được bao lâu nữa.”

Nàng không có nhiều thời gian để nói thêm, chỉ căn dặn ta vài câu rồi vội vã rời đi.

Hoàng hôn hôm sau.

Ta đi đi lại lại trong sân, lòng nóng như lửa đốt.

Trời dần buông tối.

Tiếng quạ đầu tiên cất lên, tiếng quạ thứ hai chưa kịp rơi xuống, hướng Khôn Càn cung đột nhiên vang lên một trận hỗn loạn.

Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng quát tháo, tiếng binh khí va chạm hòa thành một khúc hỗn tạp nghẹt thở.

Lòng ta hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy bản thân bất lực đến vậy.

Những âm thanh hỗn độn ấy kéo dài mãi không dứt.

Chừng nửa canh giờ sau, một trận bước chân vội vã lộn xộn vang lên gần bên ngoài.

“Đứng lại!”

“Bắt lấy nàng ta!”

Ta vội nép vào góc tường, nín thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Rầm!!

Cửa viện bị đạp tung!

Một cung nữ loạng choạng chạy vào, mới được vài bước đã ngã quỵ xuống đất.

Ngay trước mặt ta.

Ta kinh hãi nhìn nàng, còn nàng thì như thể thấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lao tới túm lấy chân ta.

Ta hoảng quá muốn rút chân lại — nhưng không kịp.

Cung nữ run rẩy đưa vật trong tay cho ta — đó là một đạo thánh chỉ.

“Ra… ngoài cung… tìm Lục Phong Nhiên!”

“Bảo… bảo hắn mau… mau hồi cung cứu giá!”

Tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần.

Ta lập tức hoàn hồn, vội vàng giấu đạo thánh chỉ vào trong vạt áo, sau đó kéo cung nữ kia giấu vào chỗ ẩn thân lúc nãy.

Ta lén men theo hậu viện Ám Đình Ty để vượt tường ra ngoài.

Nơi này vốn hẻo lánh, bình thường chẳng có ai lui tới.

Cửa chó nơi chân tường cung vẫn chưa bị phong kín.

Ta dựa vào thân hình nhỏ nhắn, chui qua khe hẹp, cắm đầu chạy trối chết.

Nhưng vừa chạy đến cổng cung, đã bị người phát hiện.

“Đứng lại!”

Ta nào dám đứng!

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập rượt theo, ta chẳng dám nghỉ một khắc.

Chỉ biết chạy.

Ta hoàn toàn không biết doanh trại Tuần Phòng Doanh nằm ở đâu, chỉ có thể như một con ruồi mất đầu, chạy loạn khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Đám người phía sau đuổi rất sát, bên tai không ngừng vang lên tiếng gió rít của mũi tên.

Ngay giây tiếp theo, một cơn đau nhói bất ngờ đâm thẳng vào hông, khiến ta ngã nhào xuống đất.

Quan binh phía sau lập tức áp sát, dẫm mạnh lên vai ta:

“Xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa?!”

Nói rồi, giơ cao thanh đao trong tay—

Nhắm thẳng vào cổ ta.

Lần này, e là thật sự phải chết rồi.

Ta nhắm chặt mắt, toàn thân căng cứng.

Nhưng lưỡi đao chưa kịp chạm tới, một tiếng gió sắc lạnh lại xé rách không khí.

Tiếp đó, quan binh kia rên lên một tiếng, chân dẫm trên người ta cũng mất lực.

Ta mở bừng mắt.

Ở đầu ngõ, Lục Phong Nhiên cưỡi ngựa mà đến, tay vẫn cầm cung, mũi tên vừa mới rời khỏi dây.

Hắn nhảy xuống ngựa, lập tức chạy về phía ta.

Ta cố gắng chống tay gượng dậy, nhưng vì trúng tên nơi thắt lưng, vừa cử động đã chân mềm nhũn ngã quỵ.

Lục Phong Nhiên kịp thời ôm lấy ta, siết chặt trong vòng tay rắn chắc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng hắn trầm mà gấp.

Trên người hắn là chiến giáp sắc lạnh, cứng rắn…

Nhưng ôm lấy ta, lại mang đến một cảm giác vô cùng yên tâm.

Yên tâm đến nỗi, ta chỉ muốn ngủ quên trong vòng tay ấy.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, ta cố mở mắt, rút đạo thánh chỉ trong người ra, nhét vào tay hắn:

“Trong cung có biến… mau hồi cung cứu giá…”

Thấy không, đến lúc lâm chung vẫn nhớ được chuyện chính sự.

Không hổ danh là ta.

Vừa dứt lời, đầu ta nghiêng sang một bên—ngất lịm.

14.

Lúc ta tỉnh lại, đã là nửa tháng sau.

Nhiếp chính vương tạo phản.

Nhưng thất bại.

Cục diện trong cung đã trải qua một trận long trời lở đất.

Giang Ninh – cuối cùng cũng ngồi vững vị trí Thái tử.

Ta nằm trên giường, Giang Ninh vừa bóc nho vừa đút cho ta ăn:

“May mà Lục Phong Nhiên kịp thời hồi cung cứu giá. Nếu không thì bây giờ, sợ là ta chẳng còn cơ hội ngồi đây đút nho cho ngươi nữa đâu.”

Ta nở nụ cười yếu ớt:

“Yên tâm, nếu không có hắn… ta chết trước ngươi chắc luôn.”

Thì ra, Lục Phong Nhiên không phải người của Nhiếp chính vương.

Từ đầu đến cuối, hắn là người của Hoàng thượng.

Là một quân cờ được âm thầm cài vào bên cạnh Nhiếp chính vương.

Chỉ tiếc, Nhiếp chính vương vốn đa nghi, cuối cùng vẫn không thật sự tin hắn.

Hôm phát động binh biến, cố tình điều Lục Phong Nhiên ra ngoài cung.

Vậy nên lần này, Lục Phong Nhiên lập đại công, thăng chức, phát tài.

Còn được Hoàng thượng ban hôn—nàng là thiên kim của Đại Lý Tự khanh.

Ta bĩu môi:

“Không tồi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”

Giang Ninh liếc ta một cái:

“Nhưng sắc mặt ngươi khó coi lắm.”

Ta xụ mặt xuống:

“Ờ đó, cười gượng thì làm sao đẹp nổi.”

Giang Ninh nhướn mày:

“Sao hả? Luyến tiếc thật à?”

Ta thở dài:

“Thì đúng là thích rồi còn gì. Hồi lần đầu vào Dạng Cực Điện, ta liếc một cái đã dính rồi.”

Giang Ninh nghẹn lời, không thốt được câu nào.

“…Ngươi cũng không cần thật thà đến thế.”

“Ngươi vậy là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó biết không?”

Ta đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm:

“Ban đầu… đúng là vậy thật.”

Nhưng bây giờ thì không còn là thế nữa rồi!

Ta làm sao có thể nông cạn đến mức chỉ mê vẻ ngoài được chứ?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Đang nói dở, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kinh hô:

“Lục đại nhân? Sao ngài lại đứng ở đây?”

Ta trợn to mắt, quay đầu nhìn Giang Ninh.

Hai đứa lập tức hiểu ý — ánh mắt chạm nhau, chỉ thấy… chết chắc rồi!

Giang Ninh lập tức bật dậy, kéo toang cửa ra.

Chỉ còn một tiểu cung nữ đang ngơ ngác đứng đó, tay cầm theo một bọc thuốc.

Giang Ninh hỏi:

“Vừa rồi là ai ở đây?”

Tiểu cung nữ nhỏ giọng đáp:

“Là… Lục đại nhân, Lục Phong Nhiên.”

Ta: !!!

Xong rồi, đời ta đến đây là hết — lời tỏ tình sâu sắc bị người ta nghe hết rồi!

Giang Ninh lại hỏi tiếp:

“Trong tay ngươi cầm gì đó?”

Tiểu cung nữ đưa tay giơ bọc thuốc lên:

“Là Lục đại nhân nhờ nô tỳ chuyển cho Diệp cô nương, nói là thuốc này chuyên trị vết đao thương, tên bắn… hiệu nghiệm vô cùng.”

Ơ hở?

Chẳng lẽ… tình yêu của ta còn chưa “chết ngắt” hoàn toàn?

Vẫn còn thoi thóp à?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play