Một lát sau, Diệp Phi Nhiễm nhận thấy sắc mặt Dạ Mộ Lẫm không còn tái nhợt, hơi thở cũng đã ổn định hơn, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá, nàng vẫn vô cùng hứng thú với cơ thể của Dạ Mộ Lẫm, bởi nàng thật sự không thể tra ra được rốt cuộc hắn có vấn đề ở đâu.

Thu lại ngân châm, Diệp Phi Nhiễm nhìn Hắc Mộc đang quay lưng về phía mình, nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, bèn cong môi cất lời:

"Chậc chậc, không ngờ dáng người của Dạ Vương điện hạ lại đẹp đến vậy!"

Nghe những lời của Diệp Phi Nhiễm, khoé miệng Dạ Mộ Lẫm khẽ nhếch lên một đường cong khó nhận ra, tâm tình lại tiếp tục gợn sóng.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận rõ ràng một đôi tay ngọc mềm như không xương khẽ chạm vào lồng ngực mình, khiến cơ thể hắn hơi cứng lại.

Diệp Phi Nhiễm liếc nhìn Hắc Mộc, đáy mắt loé lên vẻ trêu chọc, hỏi:

"Hắc Mộc, có phải rất nhiều nữ nhân thèm muốn cơ thể của chủ tử nhà ngươi không?"

Hắc Mộc vội vàng xoay người, vừa lắc đầu vừa xua tay, cuống quýt nói:

"Không có! Diệp đại tiểu thư, tuyệt đối không có nữ nhân nào thèm muốn cơ thể chủ tử nhà ta, thật đó!"

Diệp Phi Nhiễm chớp mắt, vẻ trêu tức trong mắt càng thêm đậm.

Ngay sau đó, nàng đột ngột thu tay về, vẻ mặt kinh hãi nói:

"Hắc Mộc, thì ra chủ tử nhà ngươi là đoạn tụ! Sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn, nhìn xem, ta nổi hết cả da gà rồi này."

Nói xong, Diệp Phi Nhiễm còn lùi mạnh về sau vài bước, quay lại bên cạnh con hồ ly.

Dạ Mộ Lẫm: ". . ."

Hắc Mộc: ". . ."

Hắc Mộc sững sờ một lúc, trong lòng lập tức căng thẳng. Gã liếc nhìn chủ tử có sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, vội vàng giải thích:

"Diệp đại tiểu thư, ta không có ý đó, chủ tử nhà ta không phải đoạn tụ, ngươi đừng hiểu lầm."

"Ta hiểu lầm chỗ nào? Ngươi nói tuyệt đối không có nữ nhân nào thèm muốn cơ thể chủ tử nhà ngươi, chẳng phải là nói chủ tử nhà ngươi không thích nữ nhân, chỉ có nam nhân thèm muốn cơ thể của hắn thôi sao!"

Diệp Phi Nhiễm tỏ vẻ vô tội, nhưng trong lòng đã sớm cười đến không ngậm được mồm.

Nghe vậy, Hắc Mộc chỉ muốn chết đi cho xong, sớm biết Diệp Phi Nhiễm có lối suy diễn kỳ quái như vậy, gã đã không nhiều lời.

Bây giờ thì hay rồi, không những làm hỏng chuyện mà còn sắp bị chủ tử trừng phạt.

"Diệp đại tiểu thư, Hắc Mộc cầu xin người đừng hiểu lầm ý của ta, thật đó, nếu không ta sẽ chết rất thảm!"

Hắc Mộc chắp hai tay, vẻ mặt cầu xin.

Thấy vậy, Diệp Phi Nhiễm cũng không trêu chọc Hắc Mộc nữa, nàng nhìn sang cục bông trắng vẫn luôn im lặng nãy giờ, nói:

"Tiểu Đoàn Tử, thu kết giới lại đi."

Cục bông trắng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn thu kết giới lại.

Diệp Phi Nhiễm nhìn Dạ Mộ Lẫm trên mặt đất, để ý thấy lồng ngực hắn vẫn còn để trần, liền lên tiếng:

"Hắc Mộc, mau đưa chủ tử nhà ngươi về đi!"

"Hả?"

Hắc Mộc lập tức ngây người.

Đưa chủ tử về? Bây giờ có cho gã mười lá gan gã cũng không dám!

Diệp Phi Nhiễm liếc gã một cái, nhướng mày nói:

"Chẳng lẽ ngươi cứ trơ mắt nhìn chủ tử nhà ngươi bị cảm lạnh sao?"

"À thì, Diệp đại tiểu thư, vừa rồi là người cởi áo chủ tử nhà ta, hay là bây giờ người thuận tiện giúp chủ tử mặc vào luôn đi!"

Hắc Mộc toe toét cười.

Dạ Mộ Lẫm đang nằm trên đất, trong lòng cũng không khỏi dấy lên một tia mong đợi.

Khóe miệng Diệp Phi Nhiễm khẽ giật, nàng quay thẳng người đi xem xét tình hình của con hồ ly, hoàn toàn lờ đi Dạ Mộ Lẫm và Hắc Mộc ở phía sau.

Hắc Mộc nhìn Diệp Phi Nhiễm, rồi lại nhìn Dạ Mộ Lẫm, nhất thời không biết mình nên làm gì.

Đúng lúc này, Dạ Mộ Lẫm đợi mãi không thấy Diệp Phi Nhiễm qua giúp mình mặc áo, cuối cùng đành mở đôi mắt sâu thẳm u tối ra.

"Khụ khụ~ "

Hắn ho khẽ một tiếng, bàn tay to lớn yếu ớt kéo vạt áo lại.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Phi Nhiễm đột ngột quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn, trong lòng lại không nỡ, dù sao người ta cũng đã thật sự giúp mình.

Diệp Phi Nhiễm đi tới bên cạnh Dạ Mộ Lẫm, đỡ hắn ngồi dậy, đưa tay giúp hắn mặc áo, ánh mắt lo lắng hỏi:

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

"Khụ khụ~" Dạ Mộ Lẫm ho khẽ, giọng có chút yếu ớt:

"Ta không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi."

"Ồ!"

Diệp Phi Nhiễm dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Dạ Mộ Lẫm một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi ra những nghi ngờ trong lòng, nàng cong môi nói:

"Dạ Vương điện hạ, vừa rồi cảm ơn ngươi."

Dạ Mộ Lẫm gật đầu, nhìn về phía con hồ ly:

"Ngươi định thu xếp nó thế nào?"

Diệp Phi Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Dạ Mộ Lẫm, rồi lại liếc sang cục bông trắng bên cạnh:

"Đã làm người tốt thì làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên. Ta tự nhiên sẽ tìm cách chữa trị cho nó, chỉ là muốn hoàn toàn bình phục như cũ, linh dược cần dùng lại vô cùng hiếm thấy."

Hiện tại nàng chỉ mới giữ được mạng sống cho con hồ ly, vá lại một chút ngũ tạng lục phủ đã vỡ nát, nhưng muốn hoàn toàn hồi phục thì vẫn cần đến linh dược.

Đáy mắt Dạ Mộ Lẫm loé lên một tia sáng, với tu vi của hắn, tự nhiên nhìn ra được ngũ tạng lục phủ của con hồ ly đã sớm vỡ nát. Diệp Phi Nhiễm chỉ dựa vào mấy viên thuốc và ngân châm mà làm được đến bước này, đã là phi thường lắm rồi.

Hắn tin rằng, trên toàn đại lục này, ngoài nàng ra, không một ai có thể làm được.

"Ngũ tạng lục phủ của nó đều đã vỡ nát, trong Phi Huyễn Cảnh này không có linh dược nào có thể chữa trị được đâu."

"Sao ngươi biết?"

Diệp Phi Nhiễm quay đầu nhìn Dạ Mộ Lẫm.

Dạ Mộ Lẫm liếc nàng một cái, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Ta tự nhiên biết."

Diệp Phi Nhiễm đương nhiên tin tưởng Dạ Mộ Lẫm, vì chuyện này hắn không cần phải lừa gạt nàng.

Nhìn con hồ ly đang hôn mê bất tỉnh, trong đầu Diệp Phi Nhiễm loé lên một ý nghĩ, nàng đã biết phải thu xếp nó thế nào rồi.

Dạ Mộ Lẫm liếc nhìn Diệp Phi Nhiễm, không biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói tiếp:

"Nhiễm Nhi, ngươi có biết nó là giống hồ ly gì không?"

Lúc này, Diệp Phi Nhiễm mới cẩn thận quan sát con hồ ly, nói:

"Tuyết hồ?"

Khóe môi Dạ Mộ Lẫm cong lên một đường cong nhàn nhạt:

"Nó là thượng cổ thần thú – Cửu Vĩ Thần Hồ!"

Nghe vậy, Diệp Phi Nhiễm lập tức mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc:

"Nó là thượng cổ thần thú Cửu Vĩ Thần Hồ?"

Dạ Mộ Lẫm gật đầu, hắn cũng không ngờ Cửu Vĩ Thần Hồ lại xuất hiện trong Phi Huyễn Cảnh này. Xem ra bảo vật xuất thế lần này ngoài Tử Liên ra, còn có cả Cửu Vĩ Thần Hồ.

Diệp Phi Nhiễm nhìn con hồ ly từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cũng không nhìn ra nó giống thượng cổ thần thú ở điểm nào.

"Dạ Vương điện hạ, ngươi không nhìn lầm đấy chứ? Thượng cổ thần thú lợi hại như vậy, sao có thể bị thương đến mức ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát?"

"Nhiễm Nhi, trên đại lục này ngoài thượng cổ thần thú, còn có thượng cổ hung thú, thực lực giữa chúng không chênh lệch nhiều."

Dạ Mộ Lẫm kiên nhẫn giải thích.

Diệp Phi Nhiễm suy nghĩ một lát, đáy mắt loé lên một tia sáng, hưng phấn nói:

"Ngươi nói xem, nếu ta nhân lúc người gặp nạn, à không, nhân lúc hồ ly gặp nạn mà khế ước với nó, sau này nó có phản bội không?"

Dạ Mộ Lẫm thấy được sự hưng phấn trong mắt Diệp Phi Nhiễm, khoé môi cong lên:

"Ngươi có thể cùng nó lập bổn mạng khế ước, đồng sinh cộng tử. Trên đại lục này không có nhiều thượng cổ thần thú đâu."

Diệp Phi Nhiễm tự nhiên hiểu ý của Dạ Mộ Lẫm, nàng đi tới trước mặt con hồ ly, đáy mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Nàng nghĩ lại những thông tin về khế ước, rồi định cắn ngón tay mình.

"Bổn mạng khế ước phải dùng tâm đầu huyết."

Nghe Dạ Mộ Lẫm nói, Diệp Phi Nhiễm lặng lẽ buông tay xuống, sau đó ép ra một giọt tâm đầu huyết nhỏ vào giữa mi tâm của con hồ ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play