Liễu Như Yên nhìn vẻ mặt khó xử của Thẩm Mộng Kỳ, bỗng không nhịn được mà bật cười:
"Ha ha. . ."
"Như Yên, ngươi cười gì vậy?" Thẩm Mộng Kỳ vẻ mặt nghi hoặc, vừa rồi còn mang bộ dạng đau khổ muốn chết, bây giờ lại cười sảng khoái, rốt cuộc là chuyện gì?
Liễu Như Yên ngừng cười, liếc nhìn Dạ Mộ Lẫm, sau đó kéo tay Thẩm Mộng Kỳ, vẻ mặt ảm đạm nói:
"Mộng Kỳ, thật ra ta hiểu mình chỉ là si tâm vọng tưởng, chẳng qua trong lòng chỉ ôm một hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng một ngày nào đó Dạ Vương điện hạ có thể liếc nhìn ta một cái, chỉ một cái thôi là ta đã mãn nguyện rồi."
Nhìn bộ dạng của Liễu Như Yên, Thẩm Mộng Kỳ nghĩ đến bản thân mình ngày xưa, nàng cũng từng ngưỡng mộ Hoàng Phủ Hiền, cũng hy vọng một ngày nào đó Hoàng Phủ Hiền có thể liếc nhìn mình một cái.
Ha ha. . . Nhưng những chuyện đó đều đã qua, bây giờ lòng nàng như nước lặng, chờ đợi duyên phận đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play