Phong Hoa Các.

Sau khi Diệp lão gia tử đưa Diệp Phi Nhiễm từ mật thất về, nàng đã ngủ li bì hai ngày hai đêm.

Nếu không phải Đồng Ức Tâm luôn nhấn mạnh rằng Diệp Phi Nhiễm ngoài việc mất máu quá nhiều ra thì không có gì đáng ngại, chỉ là đang ngủ say, Diệp lão gia tử chắc chắn đã mời tất cả y sư của Nam Việt Quốc đến.

"Đồng y sư, rốt cuộc khi nào Nhiễm nhi mới tỉnh lại?"

Diệp lão gia tử lo lắng hỏi.

Ông đã túc trực bên giường hai ngày hai đêm không chợp mắt, cộng thêm nỗi lo trong lòng, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Đồng Ức Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Lão thái gia, hay là người đi nghỉ ngơi trước đi! Nếu không đại tiểu thư tỉnh lại thấy người như vậy, nhất định sẽ đau lòng."

Diệp lão gia tử liếc nhìn Diệp Phi Nhiễm, cảm thấy lời Đồng Ức Tâm có lý, liền gật đầu:

"Vậy ta về nghỉ ngơi trước, nếu Nhiễm nhi tỉnh, nhớ báo cho ta biết ngay."

"Vâng, lão thái gia!"

Chuyện Diệp Phi Nhiễm hôn mê hai ngày hai đêm vẫn chưa tỉnh cũng đã lan truyền khắp Diệp phủ, đây cũng là tin vui nhất mà cả nhà Diệp Hải nghe được gần đây.

Hải Đường Các.

"Phu quân, hay là chúng ta nhân cơ hội này để Xuân Lan hạ độc phế vật kia đi!"

Chu thị nhìn Diệp Hải, không nhịn được đề nghị.

Diệp Hải trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Phụ thân vừa mới về, ám vệ ẩn nấp ở Phong Hoa Các đã nhiều hơn gấp đôi so với trước đây, chúng ta tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Chu thị lập tức cau mày:

"Phu quân, thiếp thực sự không nuốt trôi cục tức này, chàng nhìn ngón tay của thiếp xem, rồi nghĩ đến Đình nhi đi."

Nghe vậy, đáy mắt Diệp Hải lóe lên một tia hàn ý, hắn đưa tay ôm lấy Chu thị, an ủi:

"Nương tử, chúng ta đã mưu tính nhiều năm như vậy, không vội nhất thời. Phụ thân đã biết chuyện Đình nhi làm với Diệp Phi Nhiễm, trong lòng nhất định có đề phòng, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ thêm một chút dấu vết nào nữa."

Chu thị lúc này dù trong lòng vô cùng khó chịu, cũng đành phải nén lại sự bốc đồng, chỉ có thể nghĩ đến lúc đó sẽ hành hạ Diệp Phi Nhiễm một trận thật tàn nhẫn để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

"Phu quân, thiếp hiểu rồi."

Diệp Hải cúi đầu nhìn kiều thê trong lòng, vẻ mặt đầy đau xót:

"Nương tử, ủy khuất cho nàng rồi."

Chu thị ngước mắt nhìn Diệp Hải, dịu dàng nói:

"Phu quân, vì tương lai của chúng ta, bây giờ thiếp chịu một chút ủy khuất cũng không có gì to tát."

Nghe vậy, Diệp Hải càng thêm đau lòng cho Chu thị.

"Đúng rồi, nương tử, ta định để Vi nhi ra ngoài lịch lãm một thời gian, con bé đôi khi quá bốc đồng, ta lo nó sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta."

Chu thị suy nghĩ một lúc:

"Phu quân, hay là chúng ta nói hết kế hoạch cho Vi nhi biết đi! Thiên phú của Vi nhi tuy không bằng Đình nhi, nhưng dù sao nó cũng là con gái của chúng ta."

Diệp Hải trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.

Thế là, hai vợ chồng liền kể lại toàn bộ kế hoạch bao năm qua cho Diệp Vũ Vi nghe.

Biết được mọi chuyện, Diệp Vũ Vi trong lòng vô cùng kích động, phảng phất như thấy tất cả những gì mình khao khát đang vẫy tay chào đón.

"Phụ thân, mẫu thân, những chuyện này hai người nên nói sớm cho Vi nhi biết, thiên phú của Vi nhi tuy không bằng tỷ tỷ, nhưng những phương diện khác cũng không hề thua kém."

Diệp Vũ Vi nghiêm túc nói.

Diệp Hải và Chu thị nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.

"Vi nhi, con tuyệt đối đừng làm cha mẹ thất vọng."

Chu thị nắm tay Diệp Vũ Vi, dặn dò.

"Vi nhi, gia gia của con vừa mới về, chúng ta tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, nên phụ thân đề nghị con ra ngoài lịch lãm một thời gian để nhanh chóng nâng cao thực lực."

Diệp Hải tiếp lời.

Diệp Vũ Vi nghĩ đến những tin tức nhận được gần đây, ánh mắt khẽ lóe lên, rồi gật đầu:

"Phụ thân, mẫu thân, Vi nhi hiểu rồi, Vi nhi nhất định sẽ không làm hai người thất vọng."

Sau khi rời khỏi Hải Đường Các, tâm trạng Diệp Vũ Vi vô cùng vui vẻ, nàng lập tức ra khỏi phủ liên lạc với các tỷ muội thân thiết, bàn bạc chuyện ra ngoài lịch lãm.

——

Sáng ngày thứ ba, Diệp Phi Nhiễm cuối cùng cũng mơ màng tỉnh dậy, nhưng nhất thời không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.

Đồng Ức Tâm thấy Diệp Phi Nhiễm tỉnh lại, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm:

"Đại tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Diệp Phi Nhiễm ngồi dậy, hỏi:

"Ta bị sao vậy?"

"Đại tiểu thư, người bị mất máu quá nhiều nên hôn mê, ngoài ra không có gì đáng ngại."

Đồng Ức Tâm thành thật nói.

Diệp Phi Nhiễm cúi đầu, cảm nhận được thứ gì đó trong thần thức, liền hiểu ra mọi chuyện.

Khối sắt xám xịt thực chất là một chiếc nhẫn không gian cổ xưa, tương tự như nạp giới, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điểm khác biệt.

Sau khi Diệp Phi Nhiễm ngất đi, thần thức của nàng đã từng một lần tiến vào nhẫn không gian, chỉ là lúc đó chỉ thấy một vùng trắng xóa, vô cùng bí ẩn.

Cùng lúc đó, ám vệ của Phong Hoa Các cũng lập tức báo tin Diệp Phi Nhiễm đã tỉnh cho Diệp lão gia tử.

Diệp lão gia tử trầm ngâm một lúc, rồi lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức.

Ông vẫn luôn không yên tâm để Nhiễm nhi ra ngoài lịch lãm, không chỉ vì môi trường bên ngoài hiểm ác, mà còn lo lắng Diệp Hải sẽ ra tay với nàng.

Bây giờ không bằng nhân cơ hội này để Nhiễm nhi thần không biết quỷ không hay ra ngoài lịch lãm.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp lão gia tử vẫn như thường lệ đến Phong Hoa Các.

"Nhiễm nhi, con bây giờ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?"

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Diệp lão gia tử, trong lòng Diệp Phi Nhiễm dâng lên một dòng nước ấm, nàng cười híp mắt nói:

"Gia gia, Nhiễm nhi không sao rồi, người đừng lo lắng."

Diệp lão gia tử gật đầu, đôi mắt sâu thẳm uy nghiêm quét nhìn xung quanh.

Một giây sau, không chỉ Đồng Ức Tâm, Xuân Lan và Thu Cúc, mà ngay cả các ám vệ trong bóng tối cũng lui ra ngoài.

"Nhiễm nhi, con rốt cuộc có thành công không?"

Diệp lão gia tử mong đợi nhìn Diệp Phi Nhiễm.

Diệp Phi Nhiễm khẽ gật đầu, đưa tay ra, thần thức khẽ động, một chiếc nhẫn cổ xưa liền xuất hiện trên ngón tay nàng.

Diệp lão gia tử nhìn thấy nhẫn không gian, vui mừng gật đầu, không hỏi thêm gì khác.

"Nhiễm nhi, chuyện con hôn mê bất tỉnh đã lan truyền khắp Diệp phủ, gia gia định để con nhân cơ hội này ra ngoài lịch lãm, con thấy thế nào?"

Nghe vậy, Diệp Phi Nhiễm lập tức nghĩ đến những lo lắng trong lòng Diệp lão gia tử, nàng gật đầu:

"Gia gia, con nghe theo người."

Diệp lão gia tử hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:

"Nhiễm nhi, gia gia bây giờ đi chọn mấy ám vệ cho con, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Đáy mắt Diệp Phi Nhiễm hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nàng vội nói:

"Gia gia, thật sự không cần đâu, mang theo ám vệ thì sao gọi là lịch lãm được?"

Diệp lão gia tử liếc nhìn Diệp Phi Nhiễm, nghĩ đến tính cách bướng bỉnh của nàng giống hệt con trai mình, bất đắc dĩ nói:

"Được, không mang theo ám vệ cũng được, nhưng con phải mang theo Xuân Lan và Thu Cúc, họ là những tỳ nữ mà gia gia đã cẩn thận chọn lựa cho con, thực lực đều không tồi."

Diệp Phi Nhiễm lắc đầu, rồi kể lại chuyện của Xuân Lan và Thu Cúc cho Diệp lão gia tử nghe.

Diệp lão gia tử lập tức nổi giận đùng đùng, suýt nữa không kiềm chế được mà đi tìm Chu thị và Diệp Vũ Đình tính sổ.

"Gia gia, người nguôi giận đi, chuyện này con đã xử lý xong rồi, biết đâu chúng ta còn có thể từ đó điều tra ra thế lực sau lưng của nhị thúc và Chu gia."

Diệp Phi Nhiễm nắm tay Diệp lão gia tử, cười híp mắt nói.

Diệp lão gia tử nhìn thấy nụ cười của Diệp Phi Nhiễm, cơn giận trong lòng dần tan đi, nhưng vẫn không quên sắp xếp người cho nàng.

"Nhiễm nhi, nếu Xuân Lan và Thu Cúc không thể rời đi, vậy gia gia sẽ để Hạ Hà và Đông Mai đi theo con."

Diệp Phi Nhiễm:

" "

Nàng muốn một mình ra ngoài lịch lãm sao lại khó đến vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play