Nhưng may là, tuy có chút ngốc nghếch như vậy, nhưng ít nhất không phải kiểu ngốc nghếch tự mình quyết định.
Vẫn còn biết đến hỏi cô ấy một lời giải thích. Nếu là cái loại "muộn tao phúc hắc", nhìn thấy xong cũng không nói lời nào, cứ như vậy âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó còn nghĩ ngợi lung tung, đợi đến khi cô ấy còn chưa làm rõ được rốt cuộc người này nghĩ gì thì lại đột nhiên ra tay một vố.
Thế mới là thật sự ngốc.
Người trước mắt này vẫn ngây thơ đáng yêu. Ừm, hẳn là vậy.
Trong lòng tự an ủi mình như vậy, Yến Lạc lại ném gói băng vệ sinh trong tay ra phía sau.
Phương Thời đã đần ra. Hơi thở âm trầm trên người anh ta lập tức tiêu tán. Đáy mắt đờ đẫn. Trên gương mặt tuấn tú mang theo một biểu cảm rất vi diệu, như từ một con sói hung ác lập tức biến thành một chú chó lớn vô hại. Bên tai chỉ còn vang vọng câu nói vừa rồi của Yến Lạc.
‘Thứ này mẹ kiếp là đồ của ông đây!’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play