Chẳng qua, đó... không phải là ánh nắng.
Đôi mắt xanh thẳm của Tu Ẩn nhìn bàn tay trắng nõn của nàng nắm lấy mái tóc vàng của mình. Hắn khẽ cong môi, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Không định hỏi tôi gì sao?"
Yến Lạc khựng lại, rồi mới lên tiếng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là phụ vương đã suy nghĩ kỹ và quyết định nhường lại ngai vàng cho tôi thôi." Hắn nói một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Yến Lạc nghe mà cạn lời. Có Tiểu Phấn Hồng theo dõi tình hình, nàng sớm đã biết chuyện của lão quốc vương và các vị vương tử, công chúa khác. Mỗi người đều có kết cục bi thảm, vậy mà hắn lại có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra lời này...
Thấy biểu cảm của Yến Lạc, Tu Ẩn bật cười: "Tôi đùa thôi."
Nhưng thật sự là không hề giống đang đùa chút nào (:з” ∠)
Nụ cười ngoan ngoãn trên môi Tu Ẩn không hề tắt, nhưng đáy mắt hắn lại từ từ trở nên tối tăm, như mây đen kéo đến báo hiệu một cơn bão lớn. Hắn khẽ cử động đầu, để mái tóc vàng tuột ra khỏi tay Yến Lạc.
"Lạc Lạc, đây là những gì họ nợ tôi..." Tu Ẩn buông tay ra, chống người ngồi dậy. Ánh mắt hắn chớp tắt không ngừng, khóe môi vẫn cong lên: "Người có cảm thấy tôi làm sai không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT