Yến Lạc ngồi dậy, cảm nhận được sự đau nhức khắp cơ thể, cô khẽ rên lên.

Vừa rồi là mơ sao? Đúng, chắc chắn là mơ rồi...

Nhưng... nhìn những kiến trúc xa hoa xung quanh.

Yến Lạc: “... Đây, đây là đâu vậy?!”

Cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ dài bằng lụa màu hồng nhạt trên người, Yến Lạc cảm thấy đầu óc mình rối bời.

Nhớ lại những lời mình đã nghe được trước khi ngất đi, Yến Lạc nuốt nước bọt, cẩn thận lên tiếng: “Hồng Hồng?”

Chưa kịp nhận được câu trả lời, cánh cửa trước mặt cô đã khẽ vang lên một tiếng.

Yến Lạc đột nhiên cứng đờ, nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Một thiếu nữ mặc trang phục hầu gái đen trắng cẩn thận đẩy cửa vào. Khi thấy Yến Lạc đang ngồi trên giường, cô cũng sững sờ.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu, cô hầu gái mới giật mình lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:

“Tiểu thư, người đã tỉnh rồi ạ.”

“Ừm? À... Ừ, ừ.” Yến Lạc chớp chớp mắt trả lời.

Có hơi... ngốc nghếch... nhưng chỉ cần không phải thứ kỳ lạ nào là được rồi.

“Đây là quần áo Hoàng hậu đã chuẩn bị cho người,” cô hầu gái đi vào, đặt đồ trên tay xuống một bên, rồi lơ đãng hỏi, “Tối qua tiểu thư ngủ có ngon không ạ?”

“Ngô...” Cô nên lịch sự trả lời hay là... Yến Lạc hơi do dự, trong lòng gào thét điên cuồng, cái thứ đã ném cô đến đây đâu rồi??!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

“Giường có thoải mái không ạ?” Cô hầu gái cười tiếp tục hỏi, “Hoàng hậu đã cố ý dặn chúng tôi trải thật nhiều lớp đệm êm cho người đấy ạ, chắc người đã có một giấc ngủ thật ngon phải không?”

Khoan đã... Thật nhiều lớp đệm êm...? Ngủ ngon sao? Hả! Cái cốt truyện này sao lại quen quen! Hơn nữa cả người cô đau nhức thế này.

Chẳng lẽ...

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Yến Lạc, cô lên tiếng.

“Đừng nói nữa, tôi đêm qua không ngủ được chút nào. Luôn cảm thấy dưới lưng có thứ gì đó cộm khó chịu.”

Này chẳng phải là "Nàng công chúa và hạt đậu" sao?! Vị diện cổ tích này thật là quen thuộc! Câu chuyện này khi còn nhỏ cô đã đọc không biết bao nhiêu lần, chắc chắn không sai! Quan trọng nhất là, trong thế giới này không có những thứ kỳ kỳ quái quái kia!

Hừm... Hơn nữa, dựa theo nhịp độ của câu chuyện này, cô hẳn là sẽ nhanh chóng rời khỏi đây và làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng không?

Hoàn hảo!

Yến Lạc đang trong trạng thái đắc ý, hoàn toàn không chú ý tới ngón tay của cô hầu gái khẽ run lên, suýt làm rơi bộ quần áo trên tay xuống đất.

Lúc này, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, cô hầu gái kia sửng sốt, rồi vội vàng lùi lại một bước, hành lễ. “Bệ hạ Hoàng hậu...”

Người vừa bước vào mặc một bộ lễ phục màu đỏ lộng lẫy, trên mặt mang theo một tia hài lòng. “Được rồi, ngươi lui ra đi.”

Cô hầu gái hơi mím môi, lại một lần nữa cung kính hành lễ, rồi xoay người rời đi.

Tình huống gì thế này?

Yến Lạc nhìn người phụ nữ trước mặt, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, có một dự cảm chẳng lành.

“Công chúa Yến Lạc, đúng không?”

Chắc là gọi cô rồi.

Yến Lạc hơi do dự gật đầu.

“Con đừng lo lắng,” người phụ nữ mỉm cười, “Cứ an tâm ở lại đây.”

Tuy rằng trông bà ấy cười rất ôn hòa... nhưng cái dự cảm chẳng lành kia lại càng lúc càng mãnh liệt. Yến Lạc run rẩy ngón tay, khẽ gật đầu.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài đi, mọi người đang đợi con đấy.”

Nói xong, bà ta liền xoay người rời khỏi phòng.

Vậy rốt cuộc đây là tình huống gì?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play