Thấy không ai phản đối gì thêm, Dư Quân như được "giải thoát", gần như không thể chờ đợi thêm để rút lui khỏi hiện trường.

Cậu vừa sải bước, chân dài bước một cái đã gần tới cửa cầu thang. Cameraman thậm chí còn hơi lỡ nhịp, suýt không theo kịp tốc độ di chuyển.

Tô Bảo Điềm: “?”

Không do dự quá lâu, ngay khi Dư Quân sắp lướt ngang qua mình, cô giơ tay — chuẩn xác và dứt khoát — túm lấy góc áo cậu!

Ai bảo cô là “nữ phụ phản diện” chứ?

Ít nhất cũng phải có người diễn cùng cô cho tròn vai, phải không?

Dư Quân vốn là thiếu niên cao gầy, dáng người mảnh khảnh nhưng vai lại đủ rộng. Tất cả quần áo của cậu đều mặc size XL. Giờ phút này, góc áo rộng thùng thình rất dễ bị một cô gái nhỏ giữ lại.

Nhưng dù sao cũng là idol đỉnh lưu có thể hát nhảy liền mạch mấy tiếng đồng hồ, thể lực mỗi ngày được rèn luyện cường độ cao – chút lực nắm ấy của Tô Bảo Điềm chẳng khác nào gãi ngứa. Cậu hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn tiếp tục bước đi.

Chỉ là, Tô Bảo Điềm rất kiên định. Đã nắm lấy thì nhất quyết không buông.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía hai người.

Bị kéo theo bởi góc áo, thân thể mảnh mai của cô lảo đảo vài bước, trông như sắp ngã nhào về phía trước.

Sắc mặt Tạ Tẫn khẽ biến, theo bản năng bật dậy.

Sàn biệt thự làm bằng đá cẩm thạch bóng loáng, nếu té xuống thật thì chắc chắn sẽ rất đau.

Trong tích tắc, Dư Quân cảm thấy có gì đó không ổn, liền lập tức xoay người lại.

Ngay khoảnh khắc Tô Bảo Điềm sắp ngã, cậu kịp thời đưa tay đỡ lấy cô — ôm gọn vào lòng.

Màn hình phát sóng trực tiếp lúc này mới bắt đầu rơi vào trạng thái náo loạn:

【!!! 】

【 Trời đất ơi!! Hú vía! Tôi tưởng cô ấy sắp đập mặt xuống đất rồi!! 】

【 Không ai thấy cái tình huống này giống y hệt cảnh trong phim tình cảm à?! 】

【 Giống cái gì mà giống! Suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn đó!! 】

【... Danh viện mà cũng hành xử bất cẩn vậy sao? 】

【 Thật thương Dư Quân quá, đang đi đường yên lành thì tự dưng bị kéo lại. Nhỡ đâu không xử lý kịp lại còn bị dân mạng mắng oan nữa chứ! 】

Trong lòng ngực là cảm giác mềm mại lạ lẫm, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cô gái váy đỏ gần ngay trong gang tấc. Dư Quân hơi ngẩn người vài giây.

Dù sao cũng nhớ mình đang ghi hình, Dư Quân đang định đẩy cô ra, ai ngờ cô đã trở tay nắm lấy cánh tay cậu.

Cậu sửng sốt: “?”

Đây là lần đầu tiên Tô Bảo Điềm tiếp xúc gần như vậy với người khác giới.

Ở đế quốc, từ nhỏ cô đã là “đóa hoa xinh đẹp mọc trên đỉnh xương khô” – Alpha quanh cô thay phiên đến gần, thậm chí còn từng xảy ra không ít xung đột gay gắt. Nhưng ai cũng tự kiềm chế vì biết rõ giới hạn. Trước khi cô trưởng thành, gần như không ai có thể thật sự lại gần, kể cả các nam Omega.

Nhưng đây là một thế giới không tồn tại khái niệm ABO.

Vậy mà người con trai trước mắt, trên người lại mang một mùi hương rất khó diễn tả — nhẹ nhàng, mát lạnh, sạch sẽ — khác hẳn với đám Omega mà cô từng biết.

Khá là dễ chịu.

Rõ ràng cũng là đàn ông, nhưng không có tin tức tố Alpha mà vẫn khiến người ta thấy dễ nhìn, dễ gần.

Tay cô vẫn giữ chặt lấy cánh tay cậu, còn tay Dư Quân thì vẫn đang đặt trên eo cô – khiến cậu không dám cử động mạnh.

Rõ ràng ngày thường cũng từng tiếp xúc gần khi diễn tập vũ đạo, lúc đó không thấy ngại ngùng gì, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều — có lẽ vì khi ấy không phải đang livestream?

Dư Quân hơi bối rối.

Sao cô ấy còn chưa buông tay?

Bị nắm lấy thế này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cậu lại cảm thấy… khó xử. Nếu lên tiếng nhắc thì lại quá khách sáo, mà nếu chủ động gỡ ra thì trong mắt khán giả sẽ thành ra... phũ phàng.

Còn một tháng quay hình phía trước, nếu để xảy ra hiểu lầm ngay từ đầu, chẳng phải cả hai đều sẽ ngượng ngùng?

Chẳng biết phải xử lý thế nào, đúng lúc đó — cô gái ngẩng lên, giọng khẽ gọi:

“... Dư tiên sinh.”

Giọng cô nhẹ, lành lạnh, âm cuối còn run lên khe khẽ — như mang theo chút ngượng ngùng không rõ.

Ở khoảng cách gần như vậy, gương mặt mịn màng cùng làn da trắng ngần của cô hiện lên trước mắt, mấy sợi tóc đen rũ xuống nơi cổ mảnh khảnh như thiên nga, khiến người ta không thể không chú ý.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt như hồ nước long lanh sóng sánh. Hàng mi dài không thể che được ánh nhìn như có như không kia.

Mềm yếu.

Mơ hồ cuốn hút.

—— Mọi điều Dư Quân cố tình phớt lờ, đột nhiên lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tim cậu, khẽ lệch một nhịp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play