Chu Tử Thư điểm huyệt ngủ của thiếu niên Trương Thành Lĩnh nọ, chỉ là sợ gã nhất thời nghĩ không thoáng, để gã bình tĩnh một chút, không hề dùng bao nhiêu lực đạo, cho nên sau khi Ôn Khách Hành cổ quái kia vào, chưa bao lâu nữa gã đã tỉnh dậy.
Gã mở mắt, thoạt tiên ngơ ngác nhìn nóc miếu một hồi, giống như linh hồn đã bay ra mất, trước ngày hôm qua, gã còn là đại thiếu gia Trương gia ngàn người tâng bốc vạn người nuông chiều – cho dù tiên sinh dạy gã đọc sách lắc đầu nói người này ngu dốt, là cặn bã vô dụng, cho dù sư phụ dạy gã tập võ trước mặt trái lòng gật đầu, trong lòng cứ cảm thấy gã là bùn loãng không thể trát tường – cuộc sống của gã vẫn rất khoái lạc.
Áo đến giang tay, cơm đến há miệng, bà nương lão mụ theo sau hầu hạ, học hành chẳng ra làm sao, lại không thiếu ban đêm hồng tụ thêm hương, suốt ngày có đầy tớ theo đuôi nịnh hót, Trương Thành Lĩnh tuy cũng biết mình thế nào, lại vẫn không ảnh hưởng việc gã thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác lâng lâng trong những tiếng khen tặng. Ở trong lọ mật như vậy đến mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng chỉ trong một đêm đã không còn gì cả.
Nhà mất, cha mẹ mất, thân nhân bằng hữu cũng mất, thế giới đột nhiên điên đảo, gã hoảng sợ nhưng mà không biết phải làm sao.
Nghiến răng đánh rắm Chu Tử Thư còn có biện pháp, nhưng chẳng biết an ủi người ta, bèn im lặng ngồi bên. Trương Thành Lĩnh ngẩn ra một hồi, trong đôi mắt lặng lẽ chảy xuôi hai dòng lệ.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành bên cạnh hỏi Cố Tương: “Tên nhóc đó là ai thế?”
Cố Tương nói: “Nghe đâu là con trai Trương Ngọc Sâm.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play