Trương Thành Lĩnh mù mờ đi theo sau hai nam nhân, gã cảm thấy sư phụ này sau khi thay đổi hình dạng thì dường như cả người đều hơi khác, bầu không khí áp lực cực kỳ, ngay cả Cố Tương ở bên cũng không dám ồn ào, không dám thở mạnh mà đi theo.
Hai người bình thường chỉ cần tụ lại thì tất phải mỗi người một câu choảng nhau không ngừng hòng phóng thích năng lượng dư thừa chẳng ai ra tiếng, chỉ tự đi việc mình, Chu Tử Thư thậm chí không đeo mặt nạ nữa – dù sao trước mắt bên này cũng chẳng có ai nhận được y.
Y cảm thấy ngực khó chịu như ngạt thở, lời Đại vu nói như giáng một đòn nghiêm trọng ngay ngực y – phải phế đi một thân võ công mới có hai thành hy vọng, thế y thà rằng không cần hy vọng này, cứ thế tâm tình bình tĩnh chậm rãi chết đi.
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người trong võ lâm vì một phong bí tịch mà tranh đến sứt đầu mẻ trán, thân công phu kia, là mấy chục năm như một ngày đông tam cửu hạ tam phục mà luyện ra, là mấy chục năm như một ngày tất lộ lam lũ tận lực cầu tìm mới ngộ ra.
Đấy không chỉ là vật ngoài thân, không chỉ là nhất nghệ tinh, đấy là tinh phách một người sở tại.
Phế đi võ công là ý gì đây? Cứ như một người không còn hồn, thế còn chẳng bằng lúc trước cứ biến thành kẻ ngốc, si si ngốc ngốc còn dễ chịu hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play