Cố Tương xòe chiếc ô trên tay, trong lòng còn ôm một chiếc, xuyên qua mưa đêm. Đôi hài thêu nho nhỏ giẫm trên đá phiến, bắn bọt nước làm ướt ống quần, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng rùng mình, cảm thấy bản thân thật sự quá tận trung cương vị.
Sau đó ngẩng đầu trông thấy nam nhân một mình cúi đầu đi trong mưa kia.
Toàn thân Ôn Khách Hành đều đã ướt đẫm, quần áo dán lên người, vạt áo tán loạn, dáng vẻ hơi chật vật, y lại dường như không mảy may để ý.
Cố Tương đuổi đến kêu: “Chủ nhân!”
Ôn Khách Hành không hề quay đầu nhìn nàng, nhưng hiển nhiên nghe thấy, dừng chân đợi nàng một lát. Cố Tương vội chạy đến trước mặt đưa ô cho y, trong lòng cảm thấy mình gió thảm mưa sầu ra đây một chuyến hết sức không đáng – căn cứ phẩm đức của chủ nhân nhà mình, nhìn dáng vẻ này, Cố Tương cho rằng y đã đến chỗ không vẻ vang lắm để khoái hoạt.
Vì thế bĩu môi, hơi không cho là đúng mà hỏi: “Chủ nhân lại đi đâu phong lưu thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play