Y biết mình đang nằm mộng, nhưng cảnh mộng kia lại chân thật như vậy, gió bắc thổi qua mặt nạ, không cảm thấy lạnh, y đã đợi ở đó lâu lắm rồi, rất bình tĩnh, mạch đập thậm chí còn chậm hơn bình thường một chút, thái dương dần dần đi qua nhân gian, bóng đêm buông xuống.
Chu Tử Thư nhìn hết thảy, sớm thành thói quen tách ra khỏi đó, y biết làm sao để không coi mình thành một con người – một con người có lương tâm, có tình cảm, đây là một loại tự bảo hộ xuất phát từ bản năng, chỉ làm việc, không suy nghĩ, mới có thể không bức điên bản thân.
Y chỉ là bàn tay dính đầy máu nâng Đại Khánh trung hưng giang sơn. Thịnh thế này giống như một tay áo hoa mỹ rộng lớn, bàn tay y đây thời thời khắc khắc giấu trong tay áo, không dễ dàng cho người ta thấy, đợi đến khi chiến loạn hủ bại thời đại này đều qua đi hết, mọi người an cư lạc nghiệp, sử sách lật sang một trang mới…
Chu Tử Thư cúi đầu, người trong mộng gương mặt mơ hồ, nhưng y dường như thấy khuôn mặt tiểu nữ hài kia – được nhũ mẫu bế, nữ nhân giống như một con cừu non nhu nhược vô trợ, vẫn tận trung cương vị che chở cho tiểu hài tử nọ, khuôn mặt lại đầy tuyệt vọng.
Nữ hài ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cha ta là người tốt, đại ca ca ta là người tốt, ta cũng là người tốt, chúng ta đều là người tốt, không được giết chúng ta.”
Y đã nhớ ra, đây là khi tiên đế tại thế, vì cho đảng nhị hoàng tử một kích cuối cùng, Thiên Song phụng mệnh ám sát Tưởng Trưng Tưởng đại nhân một nhà bãi quan ra kinh, tiểu nữ nhi Tưởng Tuyết của Tưởng đại nhân mới bốn tuổi, thông minh lanh lợi dị thường. Cô nếu có cơ hội lớn lên, lại sẽ biến thành thế nào đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT