Ôn Khách Hành giống như cười cười, lại giống như trên người có sự bi thương không nói nên lời: “Hiện giờ lại vẫn có người nhận được kiếm pháp của ông ấy sao?”
Chu Tử Thư trầm mặc một lát, cho dù là Thiên Song cũng không thể hoàn toàn không sơ hở, bằng không y đã chẳng thể trốn ra đây, Thu Minh kiếm thoái ẩn, đại khái vẫn là chuyện hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ cũng chẳng ai biết đôi phu phụ kia về sau đã đi đâu, lại ra sao rồi.
Y im lặng đánh giá Ôn Khách Hành – Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh đống lửa, lưng hơi cong, ánh mắt xa xăm mà an tĩnh nhìn Trương Thành Lĩnh vụng về luyện kiếm pháp phụ thân dạy y năm đó, lại hiện ra vài phần bình hòa điềm đạm không nói nên lời, thật sự giống như đã cùng dáng vẻ của Ôn Như Ngọc trong tưởng tượng của Chu Tử Thư chồng lên nhau.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành bỗng mở miệng hát: “Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi miêu. Hành mại mỹ mỹ, trung tâm dao dao. Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi tuệ…” (Thử ly – Vương Phong)
Y hạ giọng cực thấp, hơi khàn khàn, nghe rầu rầu, còn mang theo sự hỗn độn khi chữ đọc không rõ, từng chữ từng câu ấy, hệt như từ trong ngực phát ra, quanh quẩn trong cổ họng, triền triền miên miên chẳng chịu ra.
Liệt hỏa đốt củi kêu “đồm độp”, Trương Thành Lĩnh có một chiêu không rõ, vốn định qua hỏi, lại nghe thấy tiếng ca này ở nơi không xa không gần, chẳng biết vì sao bỗng nhiên dừng bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play