Ánh trăng bao phủ, ngay cả những đóa hoa cũng trở nên yêu kiều, lung linh. Tống Trì khoanh tay đứng đối diện Liễu Ngọc Văn. Thân hình cao ráo, đứng trong ánh trăng trông có vẻ mơ hồ. Góc mặt của hắn cũng được ánh trăng nhuộm cho thêm phần mềm mại. Lục Nhiễm đứng ở cửa thở dài: "Người đẹp quá. E rằng hoa với trăng cũng phải ghen tị."
Thân hình Tống Trì cao gầy, thẳng tắp, làm nổi bật Liễu Ngọc Văn đang đứng đối diện, trông nàng mảnh mai, như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Lục Nhiễm nghĩ, một cô gái yếu đuối như vậy mà lại có thể làm kinh doanh, đi khắp nơi như đàn ông. Đàn ông hẳn là thích kiểu người này. Lục Nhiễm cúi đầu, không bước tới, cũng không vào phòng, chỉ đứng ở cửa phòng của Tống Trì.
Gió đêm rất nhẹ, từ vị trí này nàng có thể nghe loáng thoáng giọng nói của Liễu Ngọc Văn: "Có phải vì chuyện khắc thê nên ngài mới cưới người khác không?" Liễu Ngọc Văn nói, khóe miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Ta không trách ngài, chỉ muốn đến nói chuyện với ngài một chút. Trên đời này, người hiểu ngài nhất chỉ có ta, chỉ có ta thôi!" Giọng nói kích động, thân hình mảnh dẻ của Liễu Ngọc Văn run rẩy.
Quen biết Tống Trì ba năm, tuy hắn chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, nhưng nàng biết. Vì thế, nàng âm thầm mà không nói ra chuyện hôn nhân. Hắn vùi đầu vào học, nàng chuyên tâm kinh doanh. Chẳng phải là để một ngày nào đó có thể đường đường chính chính ở bên nhau, không bị người đời chê cười sao? Nhưng hắn lại trả lại chiếc ngọc bội mà nàng đã tặng ba năm trước. Nàng không hiểu, tại sao lại như vậy?
"Hôm nay ở hội chợ, ta đã nói rất rõ ràng rồi. Bất kể là việc công hay việc tư, có chuyện gì thì tìm Giang công tử. Ta còn có việc." Nói rồi, hắn xoay người rời đi. Giọng nói lạnh lùng giống hệt với khuôn mặt lạnh lùng không gợn sóng của hắn. Liễu Ngọc Văn định đi theo, nha hoàn phía sau giữ lại: "Tiểu thư, không được." Đây là phủ người khác, Tống Trì lại đã kết hôn. Nếu tin tức này lan ra, e rằng cả nha môn cũng phải cười.
Lục Nhiễm thấy Tống Trì đi tới, vội vã co người trốn sau cây cột đỏ. Thân hình gầy nhỏ co thành một khối, vừa đủ để che người, nhưng ánh trăng lại chiếu ra cái bóng của nàng. Tống Trì liếc nhìn cái bóng dài dưới đất, lạnh lùng nói: "Ra đây." Rồi bước qua ngưỡng cửa vào phòng.
Lục Nhiễm cúi đầu bước vào, hai tay vò khăn: "Ta đâu có cố ý nghe lén. Là hai người đứng gần quá, che mất ánh trăng của ta. Nay là rằm, trăng tròn lắm." Lục Nhiễm nói một hồi, không thấy Tống Trì trả lời, nàng biết hắn sẽ không tin nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play