Tống Trì muốn nói, hắn hối hận nhất là đã đồng ý cho Lục Nhiễm đi theo hắn. Giờ thì bỏ không xong, vứt không đành. Hai người bước đi, người trước người sau, Tống Trì sải bước dài, Lục Nhiễm phải đi nhanh mới theo kịp.
Ở đình hóng mát Tây Sở Các, Tống Tự Thành đứng từ xa nhìn, khóe môi hơi nhếch lên. Tống Trì có thể tìm được người bạn đời đúng ý, đây là chuyện vui mừng duy nhất trong nhiều năm qua của hắn. Hắn không còn mong cầu gì khác, mọi khổ đau mà hắn phải chịu đựng đều là sự trừng phạt cho sự yếu đuối của mình. Hắn chỉ mong Tống Trì sống tốt hơn hắn, vậy là đủ rồi.
Thấy Tống Trì và Lục Nhiễm đã vào nhà, Tống Tự Thành mới quay người trở về sương phòng phía bắc.
Hộp đồ ăn của Lục Nhiễm không có nhiều món ngon, vì sợ thịt cá để qua đêm sẽ ôi thiu nên không mang nhiều. Vừa đủ chia cho Tần ma ma và Ương Hồng. Số còn lại là những món điểm tâm tinh xảo, đẹp mắt. Cả hai người đều không nỡ động đũa.
"Ăn đi, ta và đại thiếu gia đều no rồi. Để qua ngày mai sẽ bị ôi."
Ương Hồng và Tần ma ma không nỡ ăn, họ lo chuẩn bị nước ấm cho Tống Trì tắm, hầu hạ hai chủ tử xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm. Một ngày lo lắng cũng đã qua.
Sáng sớm hôm sau, trước khi Tống Trì đi công đường, Tần ma ma nhắc đến chuyện của Tống Tư Quân: "Nếu không có thiếu phu nhân trong phủ, lão nô e rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại tiểu thư phải gả đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT