Bạch Oanh đi rồi, Ương Hồng vẫn chưa hiểu chuyện gì, nàng vừa xoa bóp vai cho Lục Nhiễm vừa tò mò hỏi: "Đại thiếu phu nhân, vừa rồi người bảo Ương Hồng ngâm là cái gì vậy?"
"Là một khúc ca," Lục Nhiễm đáp, rồi không nói thêm gì nữa.
Kiếp trước, sau khi Bạch Oanh đến kinh thành, danh tiếng hát ca của nàng vang khắp nơi. Trước khi vào cung, Lục Nhiễm đã học hát theo để tranh sủng, may mắn là nàng đã học, nếu không thì hôm nay làm sao có thể gặp được Bạch Oanh thuận lợi như vậy.
Bạch Oanh rời phòng Lục Nhiễm, nghe tin Vương Mộng Tương đã về nhà mẹ đẻ nên không ghé qua sương phòng phía bắc. Nàng đi thẳng đến Đông Khởi Các, rồi đến Tây Tứ Phòng, cuối cùng khi đến chính viện để bái kiến Chu Tú Hải, bà lấy cớ không khỏe mà không cho Bạch Oanh vào.
Tống Bỉnh Khiêm trong thư phòng nghe hạ nhân báo lại rằng Chu Tú Hải đóng cửa không tiếp Bạch Oanh, liền giận dữ mắng Chu Tú Hải một trận. Sau đó, ông đến Đông Đình Uyển an ủi Bạch Oanh, thấy nàng đang ngồi bên cầu lau nước mắt, khóc thảm thiết rồi cất tiếng ca thê lương.
Sống ở Liễu Yên Lâu nhiều năm, Bạch Oanh tuy không tiếp khách nhưng đã học được cách nắm giữ trái tim đàn ông. Thấy Tống Bỉnh Khiêm đến gần, nàng vội vàng lau nước mắt, cố gượng cười, khiến Tống Bỉnh Khiêm thấy lòng tan nát.
"Đừng khóc, ta đã dạy dỗ phu nhân rồi. Sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT