Chu Tú Hải mừng rỡ khôn xiết, vội gọi nha hoàn đến sửa sang trang phục, rồi lật đật ra cổng phủ. Đoàn nhạc mừng Trạng Nguyên đang đợi ở ngoài, nhưng trên con tuấn mã ra hoa lại không thấy bóng dáng vị Trạng Nguyên. Chu Tú Hải vừa mừng vừa nghi hoặc, khẽ hỏi: “Sao Trạng Nguyên gia không về phủ cùng các ngươi?” Theo lẽ thường, sau khi được phong thưởng trong cung, Trạng Nguyên sẽ được đoàn nhạc mừng đưa đi diễu phố rồi mới về phủ. Sao lại không thấy bóng dáng đâu.
“Trạng Nguyên gia khi đi ngang qua Giang phủ thì xuống ngựa, nói rằng ngài ấy sẽ tự về, bảo chúng ta đến phủ trước.”
Giang phủ nào? Chu Tú Hải định hỏi kỹ hơn thì người dẫn đầu đoàn nhạc đã quay lưng đi. Thôi cũng được, con cái lớn rồi, có vài người bạn không quen biết cũng là chuyện thường.
Nhìn theo đoàn nhạc rời đi, Chu Tú Hải quay sang nha hoàn đang đứng ngẩn ngơ: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi Thuận Thiên Phủ báo tin vui cho lão gia đi.”
“Đúng là như khúc gỗ.” Chu Tú Hải mắng một câu, rồi lại nở nụ cười hớn hở, quay người định vào nội viện. Ánh mắt liếc qua, bà ta thoáng thấy một bóng dáng màu đỏ. Quay người lại, vẻ mặt vui mừng của bà ta lập tức biến thành xám xịt.
Bà ta ngây người nhìn Tống Trì đang thong thả bước đến. Hắn mặc chiếc quan phục Trạng Nguyên màu đỏ, thắt lưng bạc tôn lên dáng người cao ráo, anh tuấn. Gương mặt lạnh lùng, bình thản như mọi khi.
“Ngươi, ngươi…” Chu Tú Hải kinh ngạc lùi liên tiếp, mãi không thốt nên lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play