Liễu Ngọc Diêu nằm nghỉ trên giường, nghĩ đến tình cảnh Lục phủ đang loạn thành một mớ bòng bong. Bà càng cảm thấy cơn tức giận tích tụ trong lòng không thể xả ra được. Bà đã luôn ở thế yếu, sớm muộn gì Lục phủ cũng sẽ bị con tiện nhân Lục Nhiễm kia hủy hoại.
Bà nhớ lại chuyện Lục Nhiễm rời khỏi thôn Địch Phủ mấy ngày mà không về Lục phủ. Có khi tra xét một phen sẽ biết được điều gì đó. Lúc đó bà nghe Ngô Đức Môn có nhắc qua, hình như Lục Nhiễm theo một công tử bột nào đó ở kinh thành. Khi đó không để tâm nên bà chẳng bận lòng, giờ Ngô Đức Môn cũng bặt vô âm tín, bà chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
“Ngàn Nhu, Ngàn Nhu!” Gọi mấy tiếng mà không ai đáp lại: “Cái con nha đầu tiện này cũng không nghe lời sai bảo!”
Liễu Ngọc Diêu vịn vào mép giường bước xuống đất, đi đến cửa phòng thì thấy Ngàn Nhu hoảng loạn chạy tới: “Phu nhân, không hay rồi, lão gia sai Phúc thúc đi Liễu phủ thỉnh thái gia và cậu cả rồi ạ.”
Tim Liễu Ngọc Diêu giật thót, bà rối loạn cả lên. Từ trước đến nay, chuyện hậu viện Lục phủ Lục Chính Đình chưa bao giờ quản, đều do bà quyết định. Mặc kệ là chuyện đánh mặt Vĩnh Thu, hay thiên vị mẹ con Tố Thanh, hay đuổi Ngô Mộng Lan và Lục Cẩn Phong đi, Lục Chính Đình chưa bao giờ lên tiếng.
Lần này, Lục Chính Đình lại tuyệt tình đến mức này.
“Ngàn Nhu, lấy dây thừng tới đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT