Lục Chính Phiên đã sớm đưa cô con gái thứ tư Lục Nguyên Thiên của mình đến Thông Châu Phủ an toàn trước ngày cưới. Vậy người phụ nữ trước mặt này là ai?

Lục Nhiễm xác nhận mình đã vào Lục phủ, bèn giơ tay tháo khăn đỏ xuống: “Phụ thân, nữ nhi mới gả đi có hai ngày mà người đã quên nữ nhi rồi sao? Con là Nguyên Thiên đây, phụ thân.”

Nói xong, nàng tiến lên khoác tay Lục Chính Phiên, ra vẻ cha con tình thâm.

Lục Chính Phiên nheo mắt lại, vẫn ngơ ngác: “Nàng... Ương Hồng, rốt cuộc đây là ai?!” Lục Nhiễm buông tay ông ra, thản nhiên nói: “Ông đừng hỏi ta là ai, cũng đừng quan tâm chuyện gì đã xảy ra. Nếu ông muốn giữ được toàn bộ Lục phủ, ông chỉ cần biết ta là con gái thứ tư Lục Nguyên Thiên của ông là được. Không chỉ ông, mà tất cả mọi người trong Lục phủ này đều phải nhớ kỹ, ta tên là Lục Nguyên Thiên, người đã gả cho đại thiếu gia Tống phủ.”

Mọi thắc mắc của Lục Chính Phiên đều bị Lục Nhiễm chặn lại.

Nếu Tống phủ biết ông đã gả con gái giả, cả Lục phủ chắc chắn sẽ tiêu đời.

Khi đó, ông nghĩ rằng Tống phủ quá hời hợt với cuộc hôn nhân này, cộng thêm danh tiếng “khắc thê” của Tống Trì, nên ông mới nghĩ ra kế cho Ương Hồng thế gả. Cô ta nhảy xuống vách đá ở miếu Nguyệt Lão, đồng nghĩa với việc con gái ông đã chết, và hôn sự này cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng ai ngờ, Ương Hồng không chết mà lại còn xuất hiện thêm một "con gái" khó hiểu này.

“Lục lão gia không cần hoảng hốt. Tiết lộ bí mật này cũng chẳng có lợi gì cho ông. Chỉ cần ông phối hợp với ta diễn cho tròn vai, ta đảm bảo toàn bộ Lục phủ sẽ được bình an vô sự.”

Trước sự việc bất ngờ này, Lục Chính Phiên hoàn toàn không thể hiểu ra. Hiện tại, ông chỉ còn cách làm theo lời Lục Nhiễm.

Nha hoàn nhỏ được Chu Tú Hải cử đi theo dõi Lục Nhiễm lúc này đang canh chừng ngoài Lục phủ. Chỉ một lát sau, cô ta thấy Lục Nhiễm và Ương Hồng bị người Lục phủ đuổi ra ngoài.

“Con gái gả chồng như bát nước hất đi, vừa mở miệng là đã đòi ta nhiều bạc như vậy. Tiền ta kiếm được đâu phải từ trên trời rơi xuống. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là con gái của Lục Chính Phiên nữa. Sống chết thế nào cũng không liên quan đến ta.”

Lời Lục Chính Phiên vừa dứt, ông sai người đóng sầm cổng lại.

Lục Nhiễm làm bộ làm tịch vỗ cửa khóc mấy tiếng, rồi vô lực ngồi sụp xuống bậc thềm Lục phủ.

Ương Hồng ngồi bên cạnh, hai người cùng khóc sụt sùi.

Nha hoàn nhỏ cách đó không xa quan sát kỹ lưỡng, rồi lặng lẽ quay đi.

Lục Nhiễm liếc thấy bóng dáng cô ta biến mất ở con hẻm, biết màn kịch đã xong, liền phủi mông đứng dậy.

Ương Hồng định đỡ nàng, không thể không nể phục sự lanh lợi của Lục Nhiễm: “Thiếu phu nhân, chúng ta về Tống phủ sao?”

“Ta còn có một nơi cần đi.” Lục Nhiễm nói rồi đi thẳng. Nàng tìm một quán trọ nhỏ, thay lại bộ quần áo cũ, còn cố ý nhờ Ương Hồng búi tóc theo kiểu con gái chưa chồng. Nàng gửi túi đồ trên tay ở quầy, dặn chủ quán buổi trưa sẽ đến lấy, rồi kéo Ương Hồng đi. Tiện tay, nàng nhét túi tiền vào tay Ương Hồng.

“Đây là số tiền ta xin được từ lão gia nhà ngươi. Khoảng hơn chục lạng bạc. Ngươi cầm số tiền này về cho mẹ ngươi chữa bệnh. Nếu có ai đó tốt bụng thì hãy gả cho người đó.”

Ương Hồng cầm chiếc túi tiền nặng trịch, không dám nhận, vội đẩy lại: “Thiếu phu nhân, không được đâu ạ. Người đã cứu mạng Ương Hồng rồi, Ương Hồng không thể nhận tiền của người nữa.”

“Đây không phải tiền của ta, đây là tiền của Lục Chính Phiên. Coi như là tiền ngươi đã tích cóp ở Lục phủ. Ta cũng không cho ngươi hết, có chừa lại một ít cho Tần ma ma mua đồ ăn.”

“Tiền ngươi cầm đi, mau đi đi. Tống phủ không phải nơi đơn giản đâu. Ngươi cũng đừng quên chuyện ngươi bị rơi xuống nước ngày hôm qua. Ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play