Lục Duyên Phong quay đầu lại nhìn Tống Trì đột nhiên dừng bước, nghi hoặc tiến đến gần. Ông thấy hắn dường như đang nhìn chằm chằm vào đài sen một cách say sưa: “Đại nhân, đại nhân?”
Tống Trì mím môi cười khẽ, nhưng không có chút ấm áp nào: “Đài sen của Lục phủ kết thật đẹp. Lúc này đài sen còn non, đúng là lúc ăn ngon nhất.”
Lục Duyên Phong méo miệng, cảm thấy thật kỳ lạ, thầm nghĩ đường đường là Viên ngoại lang Bộ Hộ mà lại vì muốn ăn đài sen mà không đi nổi.
“Nếu đại nhân muốn ăn, thuộc hạ sẽ cho người hái rồi đưa đến phủ của đại nhân sau.”
Tống Trì phất quạt từ chối: “Bổn quan chỉ thích cái đài cao nhất kia. Muốn ăn ngay bây giờ. Hay là Lục đại nhân đi hái giúp?”
“Cái này…” Lục Duyên Phong khó xử nhìn đài sen giữa hồ, rồi lại nhìn Tống Trì. Mặc dù ông ta biết bơi, nhưng với thân hình mập mạp này, việc bơi ra giữa hồ cũng có thể lấy mạng già của ông ta.
“Không sao, nếu Lục đại nhân không muốn thì thôi. Nhưng sau này chuyện Lục đại nhân cáo bệnh…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play