Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Lục Nhiễm, Tần ma ma nhận ra nàng chưa hẳn đã quyết tâm rời đi. Như thấy được tia hy vọng, bà nắm lấy tay Lục Nhiễm và kể hết những điều mình biết.

Trong Tống phủ, người lớn tuổi nhất là Tống lão thái thái, nhưng bà đã bị bệnh từ lâu. Ngoài con trai Tống Bỉnh Khiêm, bà không quen biết ai khác và quanh năm chỉ ở trong viện.

Lão gia Tống Bỉnh Khiêm trước đây có một người vợ, là mẹ của Tống Trì và Tống Tư Quân. Bà đã qua đời do đuối nước khi Tống Trì mới hai tuổi. Sau khi mẹ Tống Trì mất, Tống Bỉnh Khiêm cưới Chu Tú Hải làm vợ kế.

Chu Tú Hải sinh cho Tống Bỉnh Khiêm ba con trai và hai con gái, nhưng người con gái lớn đã chết yểu, chỉ còn người con gái út được bà cưng như vàng như ngọc.

“Vậy Tư Quân tỷ tỷ đã gả chồng chưa?”

Tần ma ma lắc đầu, rồi thở dài: “Đại tiểu thư là người câm, hơn nữa cũng không giống người bình thường. Lão gia sợ cô ấy gả đi sẽ bị khinh thường nên tính toán tìm một người ở rể, nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp.”

Nghe xong, Lục Nhiễm đã có tính toán riêng. Muốn nhanh chóng kéo gần quan hệ với Tống Trì e là không dễ. Nàng chỉ có thể bắt đầu từ Tần ma ma và Tống Tư Quân.

“Tần ma ma, dẫn ta đi thăm tỷ tỷ đi. Ngày đầu về nhà, ta chưa cần thỉnh an phu nhân, nhưng nhất định phải qua thăm tỷ tỷ.” Thấy vẻ mặt Tần ma ma có chút khó xử, nàng nói thêm: “Nếu không tiện thì thôi, dù sao ta và đại thiếu gia cũng chưa chắc đã thành vợ chồng.”

Tần ma ma nghe nàng nói những lời nản lòng đó, vội vàng định quỳ xuống nhưng bị Lục Nhiễm ngăn lại.

“Thiếu phu nhân muốn gặp đại tiểu thư cũng không phải là không thể, nhưng vì tình trạng của đại tiểu thư khá đặc biệt, nên người chỉ có thể nhìn từ xa, không được vào trong Đông Đình Viện.”

Đông Đình Viện nằm ở phía đông của hậu viện Tống phủ, là nơi Tống lão thái thái và đại tiểu thư Tống Tư Quân ở. Trong phủ có quy định, bất kỳ ai chưa được cho phép đều không được ra vào Đông Đình Viện.

Đêm qua, lời Thúy Lan nói sáng nay không cần dâng trà chỉ là lời nói khách sáo. Thực chất là mong Lục Nhiễm đừng đi lại trong nội viện, tốt nhất là không nên đi đâu cả.

Mặc dù cô tiểu thư Lục gia là con dâu do Chu Tú Hải chọn, nhưng qua đám cưới sơ sài này, có thể thấy bà ta cũng không hề thích nàng dâu này.

Một số chuyện Tần ma ma không nói rõ, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Lục Nhiễm cũng đã hiểu.

Ăn sáng xong, Tần ma ma dẫn Lục Nhiễm đi tiền viện. Ương Hồng ở lại thu dọn quần áo.

Lục Nhiễm đi sau lưng Tần ma ma, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ bố cục của Tống phủ.

Góc tường của Đông Đình Viện liền kề với biệt viện của Tống Trì. Từ biệt viện của hắn, đi qua một cây cầu đá, xuyên qua một cánh cổng nhỏ, dọc theo hành lang là đến vòm cổng dẫn vào Đông Đình Viện.

Tần ma ma đi phía trước bỗng dừng lại. Vừa quay đầu, bà thấy Lục Nhiễm đang đứng ngay sau mình.

Nàng mặc áo choàng lót bằng lụa có màu tươi tắn, tôn lên làn da trắng như tuyết. Một dải lụa mỏng khéo léo che đi vết tích mà Tống Trì để lại trên cổ. Tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng, để lộ đường nét duyên dáng trên gương mặt. Khóe môi nàng ẩn hiện một nụ cười tinh tế.

Mỗi cử chỉ, ánh mắt của nàng đều toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ tuổi mười bốn.

Lục Nhiễm thấy Tần ma ma đột ngột dừng lại thì khó hiểu: “Tần ma ma, sao vậy?”

Vừa dứt lời, từ trong Đông Đình Viện vọng ra tiếng khóc thút thít, rồi tiếp theo là một giọng nói trẻ con: “Thanh Lan, mau nhét con tôm tươi này vào bụng tiện nhân câm này đi, nó có mọc ra con cóc không?”

“Đương nhiên, ở thôn con nghe đại ca nói vậy đó.”

“Thế thì con nhét nhiều vào, sau này con tôm đó lớn lên trong bụng tiện nhân câm này, tiếng cô ta nói sẽ kêu như ộp oạp của cóc ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play