Sao cô ấy nhìn thấy mình lại có vẻ nhiệt tình hơn cả mình thế này?
Núi ở phương Bắc thoai thoải, không dốc đứng như những ngọn đồi ở phương Nam, nhưng trải dài bát ngát, cứ đi mãi, đi mãi, nếu không ngoảnh đầu lại thì có cảm giác như không bao giờ thoát ra được.
Mùa đông, núi tuyết tràn ngập hơi lạnh, giờ đầu xuân, đã phảng phất hương vị cỏ cây, mỗi nhịp thở như thể đang gột rửa phổi, hít sâu vài hơi thậm chí còn có cảm giác lâng lâng như say oxy.
Trong sáu mươi năm tới, dãy núi này sẽ cống hiến cho đất nước hơn hai trăm triệu mét khối gỗ. Khắp cả nước, dù là tàu lớn ở cảng Hương Giang, hay cột kèo nhà ở thủ đô, bàn học của trẻ con, hay ghế bập bênh của người già, đều có thể đến từ nơi này.
Lâm Tuyết Quân và Mục Tuấn Khanh, Vương Kiến Quốc chia tay lão Hán Vương Thiết Sơn, vịn vào những cây thông rụng lá cao vút, vừa đi vừa nghỉ mà chậm rãi xuống núi.
Càng đến gần sườn núi nơi đóng quân, bóng đêm lại càng trở nên quỷ dị.
Đất đai ban ngày bị giẫm nát, giờ đã đóng băng, bước đi vừa cộm chân vừa trẹo mắt cá. Ba người, Mục Tuấn Khanh đi trước mở đường, Vương Kiến Quốc cầm gậy xua sói, che chắn cho Lâm Tuyết Quân ở giữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT