Chẳng lẽ người dân ở đây đều là da đồng xương sắt, không sợ lạnh, không sợ gió sao?
Buổi tối, để Ốc Lặc được tự do thoải mái mà ngủ, muốn cọ Lâm Tuyết Quân thì cọ, muốn đi dạo thì đi, Lâm Tuyết Quân từ chối nhà gỗ nhỏ mà Vương xã trưởng sắp xếp cho cô và A Mộc Cổ Lăng. Cô vác da và cành cây của mình, dựng hai cái lều nhỏ ở nơi khuất gió bên ngoài, quấn áo Mông Cổ, gối giày, lấy trời làm chăn, đất làm nhà.
Da thú xung quanh chắn gió và những tác động bên ngoài, còn qua đỉnh lều rộng mở, có thể ngắm sao. Đây là nơi cắm lều yêu thích nhất của Lâm Tuyết Quân.
Ở đời sau, có rất nhiều người thích cắm trại trong công viên, ngủ trong những căn phòng hình thù kỳ lạ, cũng là vì muốn gần gũi hơn với thiên nhiên.
Hiện tại, không cần tốn tiền, không cần chờ đến cuối tuần mới đại động can qua, cô có thể tận hưởng giấc ngủ nên thơ như vậy - nhắm mắt có thể nghe được tiếng côn trùng, mở mắt có thể thấy sao trời.
Cô duỗi tay ôm Ốc Lặc đang tiến lại gần, nghiêng đầu gối lên vai nó, tay đặt lên mông con chó đen to lớn, vuốt ve bộ lông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT