Tích tắc, tích tắc.
Trong toa xe số 1, Lâm Hiện nằm trên chiếc nệm Simmons êm ái, cảm nhận người con gái ấm áp mềm mại trong lòng. Sau hai đêm liền không ngủ, cuối cùng anh cũng có được một giấc ngon lành.
Anh nhìn đồng hồ, 14:00, cũng may một đêm an lành vô sự.
Bên ngoài vẫn là đêm đen, Lâm Hiện đặt trước báo thức là để quan sát thời gian hừng đông một cách chính xác.
Ban đêm quá dài, họ cũng đã ngủ quá lâu.
Trần Tư Tuyền trên người anh đã tỉnh từ sớm, cô im lặng không nói. Thấy Lâm Hiện trở mình ngồi dậy, mặt cô cũng đỏ ửng lên, vội vàng mặc lại quần áo, thậm chí cả chiếc quần lót, sau đó nhỏ giọng nói với anh:
"Hình như họ dùng đá chặn đường ray rồi."
Lâm Hiện ôm Trần Tư Tuyền lại, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi thơm của cô, nói: "Anh biết, anh đã xử lý xong trước khi lên xe rồi."
Trần Tư Tuyền có chút thẹn thùng né khỏi vòng tay anh, cầm lấy cuốn sổ ghi chép hành trình, tự nói: "Tính cả quãng đường rời khỏi ga Ngọc Sơn, hôm qua chúng ta đã đi được 54 km. Nếu theo thông tin từ những người sống sót, thời gian hừng đông hôm nay sẽ là trước 17:00."
Sau một đêm mặn nồng, lúc này cô nói chuyện vẫn có chút né tránh ánh mắt của Lâm Hiện.
"Cứ xem đã." Lâm Hiện nhìn đồng hồ. "Khoảng cách này có lẽ chẳng nhìn ra được thay đổi gì đâu."
"Vâng."
Vì bên ngoài vẫn tối đen như mực, hai người bèn hạ thấp giọng, lấy đồ ăn và nước uống ra lót dạ.
Lâm Hiện tựa vào lối đi, một tay đặt trên sàn để dò xét tình hình bên ngoài xe, thuận tiện kiểm tra luôn vết thương của mình. Đúng như anh tưởng tượng, nó đang hồi phục rất nhanh.
Cơ thể của dị năng giả và người thường đã có sự chênh lệch về bản chất. Cùng lúc đó, sau trận chiến sinh tử với Lưu Uy hôm qua, kỹ năng Phong Pháo của Lâm Hiện đã được tăng cường đáng kể.
【Phong Pháo LV. 1 25/100 】
【Băng Thuẫn LV. 1 6/100 】
Lâm Hiện cảm thấy trận chiến hôm qua mình đã hoàn toàn liều mạng. Đây là lần đầu tiên anh biết mình có thể ra tay tàn nhẫn và quả quyết đến thế, giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối vào thời khắc mấu chốt. Anh cũng khá khâm phục bản thân vì có được tâm cảnh này.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Lâm Hiện nhìn thời gian nhảy số trên đồng hồ.
15:00, trời vẫn chưa sáng.
16:00, trời vẫn chưa sáng.
Thời gian càng muộn, chứng tỏ tốc độ chạy trốn của họ càng phải nhanh hơn.
Nhưng điều Lâm Hiện lo lắng nhất lúc này là thời gian hừng đông không hề thay đổi, đó mới là điều tuyệt vọng nhất.
Nhiệt độ đã giảm xuống khoảng 0 độ, Lâm Hiện và Trần Tư Tuyền đều đã mặc quần áo dài tay để giữ ấm. May mà anh đã sớm lấy được một đống chăn bông mới và nệm Simmons trong cửa hàng nội thất, nếu không với thời tiết lạnh thế này chỉ có thể ngủ trên giường ván cứng.
Đúng lúc đồng hồ nhảy đến 16:48, một vệt sáng lóe lên trên bầu trời, màn đêm đột nhiên tan đi, ánh tà dương treo cao!
"Trời sáng rồi!" Trần Tư Tuyền kinh ngạc kêu lên, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Theo dự tính, hôm nay phải đến 17:00 trời mới sáng, nhưng bây giờ thời gian hừng đông lại sớm hơn đến 12 phút!
Lâm Hiện mở cửa thông đạo, cùng Trần Tư Tuyền vào buồng lái. Hai người nhìn ánh mặt trời bên ngoài, trong mắt vừa mừng rỡ lại vừa lo âu.
Mừng là vì trời sáng sớm hơn dự kiến 12 phút, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để chứng minh họ đang thoát khỏi đêm dài!
Lo là vì chút thời gian ấy chỉ như muối bỏ biển.
Trần Tư Tuyền phản ứng trước tiên, cầm lấy sổ ghi chép hành trình bắt đầu tính toán:
"Trời sáng sớm hơn 12 phút, nếu chỉ tính 54 km của ngày hôm qua, nói cách khác, nếu ngày mai chúng ta muốn đuổi kịp mốc 17:00 trời sáng, ít nhất phải đi được 270 km!"
"Gần đúng rồi." Lâm Hiện gật đầu. "Không khác mấy so với tin tức nghe được trên đài, nhưng cũng đừng quá lạc quan. Chúng ta không đi theo đường thẳng, hơn nữa muốn chạy 270 km thì với tốc độ hiện tại ít nhất phải mất ba tiếng, trừ phi tăng tốc."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Tư Tuyền lại ảm đạm đi. "Đúng vậy, cũng không thể quá nhanh, trên đường này không biết chừng lại bị người ta đặt ô tô, đá tảng chặn đường. . ."
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hầu như ngày nào cũng xảy ra sự cố, lần nào cũng là tình cảnh sinh tử. Nghĩ đến đây, Trần Tư Tuyền lại bắt đầu lo lắng.
Vù~
Động cơ tua-bin khí mười xi-lanh hạng nặng của Vô Hạn Hào bắt đầu gầm rống. Lâm Hiện ngồi vào ghế lái, quay đầu nói với Trần Tư Tuyền: