Đáng tiếc, càng tiến vào sâu trong, số lượng độc trùng lại càng dày đặc, tầng tầng lớp lớp bò ken đặc mặt đất, đến nỗi cả mật thất phía dưới cũng đã biến thành một hồ côn trùng ngùn ngụt. May thay không gian trong mật thất không tính là lớn, giữa hồ trùng đen ngòm, Lâm Nam Âm liếc mắt liền thấy một bộ hài cốt trắng toát tựa vào góc tường.
Trên bộ cốt đó y phục vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đã sớm mục nát, bầy trùng đen lổm ngổm bò tới lui trên người, cuối cùng lại chen chúc chui cả vào trong hốc mắt khô rỗng. Khi bầy trùng chuyển động, nơi thắt lưng bộ hài cốt thoáng hiện ra một chiếc túi vải xám tro, tựa hồ là... túi trữ vật trong truyền thuyết.
Thần thức vừa quét qua đã thấy điều mình cần thấy, Lâm Nam Âm liền thu hồi thần niệm, quét sơ một vòng khắp mật thất, xác nhận không còn vật gì khác đáng để tâm nữa, lúc ấy mới thoáng thở ra, lập tức rời khỏi nơi ấy, nhanh chóng quay về Đạo Cung.
Nàng không ngờ rằng, vừa mới trở về, Tiết Dũng đã đợi sẵn trước sân, đưa tới một thi thể độc trùng từ mật thất, thấp giọng hỏi nàng có từng gặp qua loại trùng này hay chăng, liệu có thể bào chế thuốc kháng độc?
“Chưa từng thấy, không nhận ra, không thể chế. Phiền huynh đi tìm người khác.” Lâm Nam Âm nhíu mày liếc qua sinh vật kia một cái rồi nghiêng đầu đi, tránh không để mình phải nhìn thêm một lần nào nữa.
Nàng biết rõ đây hẳn là mệnh lệnh mà Đao Sẹo Thanh giao cho Tiết Dũng. Song nàng cũng rõ giới hạn bản thân: y đạo của nàng mới chỉ nhập môn, những loại độc vật và dược liệu hiếm lạ, nàng nào đã có đủ trình độ để phân biệt? Huống chi, luận về chế giải độc trùng, lại càng là lĩnh vực cao thâm khó dò.
Chờ Tiết Dũng thất vọng thu lại thi thể độc trùng, Lâm Nam Âm chợt nhớ tới ba viên đan dược đang hong khô trong phòng, liền xoay người vào nhà mang ra, trao cho hắn một bình sứ.
“Trong đây có hai viên Bảo Mệnh Đan, một khi người lâm vào tuyệt cảnh, chỉ cần phục một viên liền có thể duy trì tính mệnh thêm hai canh giờ. Một viên huynh giữ, một viên giao cho Đao Sẹo Thanh.”
Từ khi lối vào mật thất được phát hiện, người trong tiểu viện, kể cả Tiết phu nhân, đều bị ngăn không được bén mảng đến rừng đào. Triệu lão nhị cùng Phạm thị có bất mãn cũng đành nuốt vào bụng, điều này lại giúp Lâm Nam Âm tiết kiệm được không ít đan dược.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play