Sau khi kết thúc tiết học thứ hai, tất cả học sinh và giáo viên chủ nhiệm phải xuống sân tập thể dục giữa giờ.
Trần Miên như thường lệ, chạy nhanh như một làn khói, miệng la lối đi tìm "tiểu tỷ tỷ".
Thời Hạ vẫn ngồi yên, chẳng buồn cất sách hay đứng lên. Mãi đến khi phòng học gần như trống hết, Thịnh Tinh Duyệt đứng dậy, cậu mới đi theo.
Thịnh Tinh Duyệt liếc nhìn sang bên, thấy Thời Hạ có vẻ hơi bối rối.
Thời Hạ hỏi: “Lúc nãy cậu viết gì trên giấy vậy?”
Thịnh Tinh Duyệt đáp: “Cậu không hiểu?”
“Chữ cậu như cọng giá đỗ vậy, tôi không đọc được hết.” Thời Hạ thành thật thú nhận.
Nghe lời giải thích này, Thịnh Tinh Duyệt không biết nên cười hay nên buồn. Vừa đi vừa nói: “Chữ cậu cũng chẳng ra gì.”
Thời Hạ đi theo sau, không hề thấy ngại.
“Mẹ tôi nói chữ tôi xấu như quỷ nhưng hôm nay tôi phát hiện ra, chữ cậu còn “quỷ” hơn tôi đó! Thịnh Tinh Duyệt à…”
Đi trên lối đi nhỏ của phòng học, Thịnh Tinh Duyệt đột nhiên dừng lại khiến Thời Hạ phía sau va thẳng vào lưng cậu.
“Oái!”
Thịnh Tinh Duyệt quay người lại, thấy Thời Hạ đang ôm mũi, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa tủi thân nhìn mình.
“Sao cậu không đi nữa?” Thời Hạ hỏi, giọng ồm ồm.
“Cậu gọi ai cũng kéo dài giọng vậy sao?”
Thời Hạ khó hiểu: “Cái gì cơ?”
“Giống kẹo bông gòn ấy.” Thịnh Tinh Duyệt nói “Giọng cậu nghe mềm mềm.”
Cơn đau ở chóp mũi bớt đi, Thời Hạ buông tay, ngẩng đầu nói: “Tôi nói chuyện đâu có ngọt.”
“Là mềm, không phải ngọt.” Thịnh Tinh Duyệt nhìn chằm chằm chiếc mũi đỏ ửng của cậu mà sửa lại.
Thời Hạ vẫn không hiểu.
Đúng lúc đó, Đường Văn Tuyên xuất hiện ở cửa lớp, gọi to về phía hai người: “Mau ra sân tập thể dục đi! Còn đứng đó làm gì?”
Nhớ ra phải đi tập thể dục giữa giờ, cả hai không nói thêm lời nào, nối đuôi nhau xuống khu nhà học.
Vì đến muộn nên họ chỉ có thể đứng ở hàng cuối cùng.
Trong lúc tập, động tác của Thịnh Tinh Duyệt còn khá lóng ngóng, cứng đờ làm theo các bạn phía trước.
Khi liếc sang Thời Hạ bên cạnh, hắn thấy người này tập thể dục giữa giờ cứ như đang nhảy múa quảng trường vậy, hơn nữa còn rất nghiêm túc như thể đã lĩnh hội được sự tinh túy nhất của bài tập này.
Tuy nhiên, khi nhìn lên phía trước nữa, đến chỗ của Trần Miên, Thịnh Tinh Duyệt lại không thể nhịn được. Biết là đang tập thể dục nhưng không biết còn tưởng là cậu ta đang múa gọi hồn.
Vừa kết thúc, Thời Hạ và Thịnh Tinh Duyệt lập tức rời khỏi sân tập thể dục, không chút do dự.
Thời Hạ nhanh chóng bị chìm nghỉm trong đám đông còn Thịnh Tinh Duyệt vẫn nổi bật.
Trở lại lớp, Thời Hạ lục hộc bàn lấy tờ giấy ra đưa cho Thịnh Tinh Duyệt.
Thịnh Tinh Duyệt nhìn qua, tựa vào tường nói: “Sao chép đáp án cho cậu cũng được nhưng sau này đi nhà ăn, cậu phải đi cùng tôi.”
Thời Hạ không chút chần chừ: “Cậu sợ đi một mình sao?”
Thịnh Tinh Duyệt chắc chắn sẽ không nói với Thời Hạ rằng ở ngôi trường rộng lớn này, hắn chỉ quen hai người:
Một là Thời Hạ, hai là Tô Diệu Diệu – cô bạn học cùng chuyển đến.
Thật ra đi ăn thì hắn có thể đi cùng Tô Diệu Diệu nhưng vì sợ bị các bạn khác hiểu lầm, cuối cùng cả hai quyết định phận ai người nấy lo.
Lúc này, hắn chỉ đành hướng ánh mắt về phía Thời Hạ.
“Ăn một mình chán lắm.”
Thời Hạ khựng lại.
Cái đầu còn khá linh hoạt của cậu bắt đầu vận hành với tốc độ chóng mặt. Cậu cân nhắc giữa việc bị gọi là "củ cải lùn" và có đáp án để chép. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu quyết định chấp nhận làm "củ cải lùn".
“Được thôi.”
Thế nhưng, trước bữa trưa, Thời Hạ đã đón nhận khoảnh khắc đỉnh cao nhất trong học kỳ này.
Giang Hy Vọng đi đến văn phòng giáo viên Toán sau giờ tập thể dục, lấy bài thi về và phát cho từng người. Mãi đến khi chuông vào tiết thứ ba vang lên, Thời Hạ vẫn chưa nhận được bài của mình.
Trần Miên cầm bài thi, chỉ vào điểm số khoe với Thời Hạ: “Nhìn này, 60 điểm!”
Thời Hạ mắt tròn xoe kinh ngạc: “Oa, Trần Miên, cuối cùng cậu cũng đạt rồi à!”
“Không phải chứ, phải mang về cho bố mẹ xem mới được, để họ cảm động một phen. Con trai họ cuối cùng cũng đạt điểm chuẩn một lần rồi."
Trần Miên nói, giả vờ xúc động đến rơi nước mắt.
Thời Hạ gãi gãi mặt, cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Lúc này, Lương Huyền ở bàn trên quay xuống nói:
"Bài thi 150 điểm, 90 điểm mới đạt. Hai cậu bị ngốc à?”
Trần Miên cười: “Tôi mặc kệ, 60 điểm là đạt. Đúng không, Tiểu Hạ tử?”
Thời Hạ gật đầu.
Lương Huyền lườm một cái rồi quay lên, nói với Thịnh Tinh Duyệt: “Cậu nên đổi chỗ đi.”
Đúng lúc đó, thầy Mã Hướng Quốc vừa uống trà đậm đặc xong đi vào. Nuốt ngụm trà đắng, thầy đặt chiếc cốc thủy tinh, bài thi và sách giáo khoa Toán lên bục giảng, hắng giọng:
“Các em, bắt đầu vào học.”
Thầy thong thả rút ra một bài thi 150 điểm, mở ra và lướt qua những con số đỏ chói mắt, hít hít mũi nói:
“Học kỳ mới, diện mạo mới. Vạn vật đâm chồi, chỉ có một người này... cây khô gặp mùa xuân.”
“Bạn học này… ừm.” Thầy cau mày nhìn chằm chằm vào cái tên trên bài.
"Bài thi lần này, 150 điểm.”
Vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt ồ lên kinh ngạc, ngay sau đó là tiếng “Vãi đạn!”, “Chà!”, “Ai thế?” liên tiếp vang lên.
Giữa một rừng tiếng ồn, thầy Mã Hướng Quốc mặc kệ, nói tiếp:
“Còn một bạn học nữa cũng được điểm tuyệt đối, chính là bạn học mới của chúng ta, Thịnh Tinh Duyệt.”
Các học sinh trong lớp vốn không rõ thành tích của Thịnh Tinh Duyệt. Biết hắn đến từ Kinh Châu, họ đoán thành tích chắc cũng không tệ nhưng không ngờ lại được tận 150 điểm.
Nghĩ vậy, cả lớp đều hướng về phía hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc.
“Bạn Thịnh thì tôi không cần nói nhiều, vừa nhìn đã thấy là hạt giống tốt rồi. Nhưng tôi không thể không nhắc đến bạn Thời Hạ này, cũng 150 điểm.”
Khác với khi nghe tên Thịnh Tinh Duyệt, cả lớp hiểu rõ Thời Hạ bỗng nhiên cười ầm lên. Thầy Mã Hướng Quốc nhìn về góc lớp với vẻ mặt phức tạp. Cậu học sinh đang nấp sau lưng Thịnh Tinh Duyệt, vì góc nhìn của thầy nên thầy thấy rõ cậu đang úp mặt xuống bàn, chỉ còn cái gáy đen sì lộ ra.
“Em không thể học bạn Trần Miên một chút, chỉ chép 60 điểm sao?”
Có bạn trong lớp nói: “150 điểm đấy, vẻ vang tổ tông rồi! Đúng không, Tiểu Hạ tử?”
Thầy Mã Hướng Quốc nói: “Em sao còn chưa lên lấy bài thi?”
Nghe vậy, Thời Hạ bật dậy, chạy như bay lên bục giảng. Mặt và cổ cậu đỏ bừng.
Thầy Mã Hướng Quốc đưa bài thi ra: “Cầm về, dán lên tường. Luôn luôn nhắc nhở bản thân, học tập tốt, tiến bộ từng ngày. Biết chưa?”
Thời Hạ điên cuồng gật đầu.
Lúc này, thầy mới đưa bài thi cho cậu. Thời Hạ nào dám nán lại, quay người chạy như bay về chỗ.
Trần Miên nghiêng người qua: “666!”
Thời Hạ xấu hổ, đối mặt với vẻ trêu chọc của Trần Miên, chỉ biết “Hahaha" đáp lại.
Vì bị xử lý công khai nên tiết học này Thời Hạ nghe giảng rất nghiêm túc, ghi chép cũng vô cùng cẩn thận. Nhưng đến tiết thứ tư, khi giảng đến những bài toán lớn, cậu đã gục xuống bàn ngủ, đầu cúi gằm, nước miếng chảy ra ướt hết cả sách.
Chuông tan học vừa vang lên, cậu giật mình tỉnh dậy, lúng túng dùng tay lau miệng.
“Ăn cơm, ăn cơm!”
Trần Miên ném bút, kéo Lương Huyền chạy đi.
“Nghe nói trưa nay có chân giò!”
“Cậu còn ăn đồng loại?” Lương Huyền hỏi lại.
“Còn không phải là anh em của cậu sao?”
Hai người vừa cãi nhau vừa rời khỏi lớp trong đám đông ồn ào. Thịnh Tinh Duyệt không nhanh không chậm dọn dẹp bàn học, xong xuôi mới nghiêng người nhìn Thời Hạ. Thời Hạ đang lau vết nước miếng trên bài thi.
Hắn hơi nhướng mày, nói:
“Đi học ngủ gật?”
Thời Hạ gật đầu: “Nghe không hiểu.”
“Nhiều nước miếng thật."
Thời Hạ không thèm để ý đến hắn, lau khô bài thi, trải ra bàn học chờ hong khô.
Hai người cùng ra khỏi lớp. Khi đi ngang qua tấm gương lớn ở tầng một, Thời Hạ dừng lại, nhìn vào hai người trong gương.
Thịnh Tinh Duyệt cũng dừng lại: “Sao thế?”
“Cậu nhìn vào gương đi.”
Tấm gương này là trường cố tình lắp để học sinh chỉnh trang lại dung nhan. Tuy nhiên, phần lớn thời gian, nó được dùng để các nữ sinh đứng tỉa tóc tỉa tai.
Thịnh Tinh Duyệt nhìn vào: “Rồi sao?”
“Cậu không thấy tôi giống một củ cải lùn ư?”
Lúc này, Thịnh Tinh Duyệt mới chú ý đến khoảng cách chiều cao giữa hai người trong gương. Hắn nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu Thời Hạ, rồi lại nhìn vào gương, hơi khuỵu chân xuống để ngang bằng với cậu.
Nhìn "đỉnh Chomolungma" hạ độ cao, nỗi xấu hổ và buồn bực của Thời Hạ sau khi bị xử lý công khai, cùng với cảm giác tự ti khi bị gọi là "củ cải lùn" lập tức được an ủi.
…
Vào cuối tuần, trong khi Thời Hạ vẫn còn ngủ nướng, Thịnh Tinh Duyệt đã thức dậy lúc 6 giờ rưỡi. Hắn mang theo điện thoại và tai nghe rồi đi xuống lầu.
Thời Viễn đã dậy, đang ở cửa hàng tính tiền rau với người giao hàng.
“Tiểu Duyệt, sớm như vậy?” Thời Viễn cứ nghĩ rằng hai người sẽ tranh thủ cuối tuần mà ngủ nướng thêm một chút, không ngờ Thịnh Tinh Duyệt lại dậy sớm thế này.
“Xuống chạy bộ một chút ạ” Thịnh Tinh Duyệt nhìn hai giỏ rau dưới đất.
“Để cháu giúp chú mang vào.”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Thịnh Tinh Duyệt trực tiếp xách một giỏ vào bếp. Lúc ra, hắn nghe người giao hàng nói:
“Cậu bé này lớn lên không tồi! Bao nhiêu tuổi rồi?”
“16, bằng tuổi thằng nhóc nhà tôi."
Thời Viễn nhét tiền lẻ vào tạp dề, liếc thấy Thịnh Tinh Duyệt đi ra liền nói:
“Tiểu Duyệt, cháu buổi sáng muốn ăn gì?”
Người giao hàng chào rồi đi. Thời Viễn gật đầu.
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Ăn gì cũng được, chú.”
Hắn xách giỏ rau còn lại vào bếp. Lúc ra, Thời Viễn đưa cho hắn một tờ 50 tệ.
“Cầm đi mua đồ ăn đi, chú không có nhiều, chỉ có bấy nhiêu, cháu đừng chê.”
“Không cần đâu chú, bố cháu cho nhiều lắm rồi.”
“Bố cháu cho với chú cho có giống nhau sao?”
Thời Viễn cố nhét tờ 50 tệ vào túi áo hoodie của Thịnh Tinh Duyệt.
“Học hành chăm chỉ nhé, bố cháu nói thành tích cháu tốt lắm, là một nhân tài.”
“Cũng tạm ạ.” Thịnh Tinh Duyệt không trả lại tiền cho Thời Viễn nữa.
“Khiêm tốn rồi. Thôi, cháu đi chạy bộ đi. Chạy xong thì đến quán ăn sáng gần đây ăn một bữa.”
Lúc này, Thịnh Tinh Duyệt mới ra khỏi cửa. Trời đã hơi sáng, cả con hẻm Hoa Quế đã có nhiều hàng quán mở cửa, những chiếc lồng hấp ở tiệm điểm tâm bốc khói nghi ngút, là đặc trưng của mùi bánh bao thơm lừng bay khắp không khí.
Gần đây có một công viên, người già dậy sớm tập thể dục không ít. Thịnh Tinh Duyệt đeo tai nghe nghe tiếng Anh, chạy theo những người già ba vòng, sau đó đứng bên hồ làm các động tác giãn cơ toàn thân.
Trong lúc yên tĩnh, hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trong không khí. Cẩn thận ngửi kỹ, hóa ra là mùi hoa quế.
Hắn nhìn quanh trái phải, lúc này trời đã sáng hơn, lại có đèn công viên nên có thể nhìn thấy cây cối xung quanh.
Tìm một lúc, hắn mới thấy một cây quế bạc ở một góc khuất. Hoa nhỏ nở trên những tán lá xanh, hương thơm vô cùng nồng nàn.
Bẻ một cành đẹp, cầm đi ra khỏi công viên.
Lúc đến, cổng công viên chỉ có một hàng bán bánh ướt. Bây giờ đã có thêm một quầy bán bánh hoa quế.
“Cậu bé, mua chút bánh hoa quế ăn đi." Người phụ nữ bán bánh nhiệt tình chào.
Thịnh Tinh Duyệt không thích đồ ngọt nhưng nghĩ đến Thời Hạ còn đang ngủ, hắn không biết cậu có ăn không, do dự vài giây rồi mua sáu cái.
Khi trở về tiệm, hắn đưa bánh hoa quế cho Thời Viễn, rồi cầm lên lầu. Triệu Mai còn đang ngủ nên hắn không muốn làm phiền nhưng Thời Hạ cũng vẫn còn đang say giấc.
Lúc mua bánh hoa quế vẫn còn nóng, đến bây giờ vẫn chưa nguội hẳn. Nếu đợi Thời Hạ tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ lạnh.
Thịnh Tinh Duyệt đi đến trước giường. Thời Hạ quay lưng vào tường ngủ, khuôn mặt say ngủ hơi ửng hồng. Hàng mi dài cong vút, trông rất dày.
“Thời Hạ.”
Hắn gọi hai tiếng, Thời Hạ đang ngủ say mới có chút phản ứng, giọng kéo dài vô lực: “Làm gì thế…”
“Bánh hoa quế, ăn không?”
Thời Hạ đang nhắm mắt bỗng mở choàng ra.
Thịnh Tinh Duyệt đưa bánh hoa quế đến trước mũi cậu. Mùi thơm ngọt dịu nhẹ khiến cậu tỉnh táo một chút.
“Bánh hoa quế à…” Cậu lẩm bẩm, rồi thò tay từ trong túi lấy một miếng bỏ vào miệng.
“Ngồi dậy mà ăn đi.” Thịnh Tinh Duyệt thật sự sợ cậu bị nghẹn.
Thời Hạ khựng lại rồi quả thật ngồi dậy. Giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, cậu ăn hết bốn miếng bánh hoa quế, ngay sau đó nhắm mắt lại, nằm xuống.
“Ngủ ngon, Thịnh Tinh Duyệt…”
Thịnh Tinh Duyệt: “…”