Thím Ngô thở dài: “Thím lập tức lại trêu cậu ta, có phải là yêu đương rồi không, sáng sớm chạy đến nịnh nọt. Thím là thấy cậu ta cứ không muốn gặp người thím mai mối, biết đâu tự cậu ta yêu đương rồi ấy chứ. Thím liền hỏi han một chút, thật không có ý gì khác đâu, ai ngờ cậu ta lập tức không vui, nhìn ngó xung quanh hẻm. Thím không biết cậu ta nhìn ai, cũng quay đầu theo, ai ngờ vừa quay đầu một cái, cậu ta liền dùng cái gì đó đập vào sau gáy thím, lúc thím ngã xuống, còn thấy Phạm Tiểu Khang cười hớn hở ghé lại, cầm cái khăn đưa lên miệng thím, thím lúc đó liền ngất đi.”
Nói đến đây, có lẽ bà cũng đoán được anh em nhà họ Phạm không phải là vì ham sắc đẹp mà bắt cóc bà, nên tủi thân khóc lên: “Thím dù có lắm lời, dù có phiền phức, cũng không hãm hại ai bao giờ à, chúng nó không thích nói chuyện với thím thì thôi! Chúng nó mắng thím hai câu, thím còn có thể mặt dày mày dạn nữa sao? Kết quả chúng nó lại muốn giết thím.”
Ông lão nhà bà cũng tủi thân thay bà: “Hai anh em nhà đó đúng là số sao chổi, khắc chết ba mẹ, còn suýt nữa hại chết bà, bà không nên quan tâm đến chúng nó làm gì.”
Sau khi Hứa Thiên hỏi rõ thím Ngô rốt cuộc là gặp anh em nhà họ Phạm ở đâu, vội vàng gọi điện thoại cho Ninh Việt, có lẽ chỗ đó là sào huyệt khác của họ: “Đội trưởng Ninh, tôi nghe thím Ngô miêu tả, Phạm Đại Châu chắc là đang khóa cửa, ba họ làm trưởng xưởng bao nhiêu năm rồi, thật sự không có chút tích cóp gì, chỉ có cái nhà cho nhân viên ở khu tập thể xưởng dệt kia thôi sao?”
Ninh Việt vừa thẩm vấn anh em nhà họ Phạm một vòng, hai người giống như có ăn ý, vậy mà đều im lặng không nói một lời, anh đang nghĩ cách, nghe thấy Hứa Thiên nhắc nhở, liền nói: “Yên tâm, tôi đã bảo người đi tìm trên con đường đó rồi, nếu thật sự có nhà của họ, chắc chắn sẽ tìm ra, thím Ngô thế nào rồi?”
“Sức khỏe của thím ấy không có vấn đề gì, sau gáy bị thương, chấn động não nhẹ, khoang mũi hít vào một lượng nhỏ sevoflurane, thứ này ở bệnh viện kiểm soát rất nghiêm ngặt, chắc là khó kiếm được, không loại trừ là họ tự tổng hợp.”
Ninh Việt nhíu mày: “Họ vậy mà dùng cả bảo hiểm kép? Vừa đánh sau gáy vừa bịt mũi?”
Hứa Thiên nói: “Đúng vậy, hơn nữa thủ pháp rất thành thạo. Lúc ra tay với tôi, chỉ đánh sau gáy, chắc là lượng thuốc chuẩn bị không nhiều, đã dùng hết vào người thím Ngô rồi. Đội trưởng Ninh, tôi thấy trong căn nhà đó chắc chắn có bí mật, họ mới liều lĩnh đánh ngất thím Ngô rồi nhét vào thùng.”
“Nhưng nếu là nhà của họ, lừa thím Ngô vào, rồi khống chế không phải là đơn giản hơn sao? Tại sao lại nhét vào thùng, đưa về nhà mình?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play