Lúc đi làm Phạm Đại Châu đều khóa Phạm Tiểu Khang ở nhà, tan làm mới đạp xe ba gác chở cậu ta đi dạo khắp nơi, giống như dỗ trẻ con vậy. Trên xe ba gác còn đặt một cái thùng gỗ, nghe nói bên trong toàn là bảo bối của Phạm Tiểu Khang.
Mọi người nhìn thấy hai anh em đạp xe ba gác đi ra, cũng đều thiện ý chào hỏi, nói Phạm Đại Châu không dễ dàng, tan làm còn phải chở đứa em ngốc đi chơi.
Tuần trước Hứa Thiên đụng phải một lần, lúc đó Phạm Đại Châu cười rất ngượng ngùng, nói với hàng xóm là sợ em trai gây chuyện, chỉ có thể nhốt nó lại, cả ngày khóa ở nhà, rất thương nó, liền chở nó ra ngoài hóng gió.
Còn có người trêu Phạm Tiểu Khang, hỏi trong thùng rốt cuộc có bảo bối gì, có đồ bằng vàng không.
Phạm Tiểu Khang thông thường không nói chuyện với người ngoài, chỉ chơi một mình. Lúc đó cậu ta vốn đang ngồi trên thùng, vừa nghe thấy câu này lập tức tụt xuống, ngồi lên xe ba gác, hai tay ôm chặt thùng.
Thím Ngô liền mắng cái người kia đừng dọa đến đứa trẻ.
Hứa Thiên lúc đó vừa tan làm, đứng ở cửa ngó nghiêng một chút, cô nghe mẹ cảm khái Phạm Đại Châu không dễ dàng, lại cảm thấy anh ta cười rất giả, giống như đang qua loa cho xong, ánh mắt nhìn Phạm Tiểu Khang cũng không có chút ấm áp nào.
Nói thế nào nhỉ, chính là cảm thấy quan hệ của hai người rất kỳ lạ.
Lúc đó, cô còn nghĩ dù Phạm Đại Châu có bực mình thằng em ngốc nghếch, thì ít ra ngoài mặt cũng giữ được, chăm sóc cho em ăn uống, vệ sinh đã là giỏi lắm rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play