Hồ Đông cười khổ: “Được rồi, tôi cũng hiểu đạo lý này, chỉ là vụ án này, ghê rợn quá. Cô nói rốt cuộc hung thủ nghĩ gì, sao lại có thể...”
Anh ta nhìn túi đựng chứng cứ đựng gấu bông, thở dài một tiếng, không nói tiếp.
Sau khi Hứa Thiên kiểm tra thi thể người chết một lượt, thay găng tay, lại cầm gấu bông lên kiểm tra: “Có những người có sẵn gen biến thái, sự giãy giụa la hét của nạn nhân ngược lại sẽ khiến họ hưng phấn, cảm thấy mình có quyền kiểm soát, nhưng mà nhét gấu bông vào bụng, thật sự không giống như việc mà sát thủ biến thái sẽ làm, bọn họ thích chia cắt trưng bày hơn.”
Hồ Đông vội nói: “Vậy cô cũng cảm thấy hung thủ có vấn đề về thần kinh à?”
“Chưa tìm thấy anh ta thì ai dám khẳng định chứ!”
Hứa Thiên kiểm tra gấu bông một lượt, bên ngoài đã bẩn thỉu không ra gì, bên dưới có một cái khóa kéo ngắn, bên trong là bông gòn kém chất lượng, nhìn cũng rất bẩn: “Gấu bông này chắc là cũ lắm rồi.”
Cuối cùng Hồ Đông cũng có chút dáng vẻ của đội phó, anh ta phân tích: “Chẳng lẽ nhà hung thủ có con nít? Chơi mấy gấu bông gấu nhỏ này chắc là con gái nhỉ? Hay là hung thủ chưa mất hết tính trẻ con? Dù sao thì, gia đình có thể mua mấy thứ này về để ở nhà, điều kiện chắc cũng không tệ.”
Năm 1988, còn chưa đến lúc sa thải hàng loạt, nhà có cả hai vợ chồng đều làm công ăn lương thì sẽ sống khá tốt, nhưng ý thức tiết kiệm của mọi người vẫn còn rất cao, cho con ăn mặc thì không vấn đề gì, nhưng mua đồ chơi mua gấu bông, ở những nơi nhỏ vẫn còn rất ít gặp, nên Hồ Đông mới nói mua cái này, gia đình sẽ có điều kiện không tệ.
Hứa Thiên thấy gấu bông không có phát hiện gì, vừa định đặt xuống, đột nhiên nhìn thấy một mẩu chỉ thừa còn sót lại ở lưng gấu bông.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play