Trần Hiểu Lan hừ lạnh một tiếng, giơ tay định đóng cửa, Hứa Thiên dùng chân chặn cửa lại, lớn tiếng gọi vào trong: “Giáo sư Cao, anh chẳng phải nói cửa nhà anh lúc nào cũng rộng mở chào đón tôi sao? Sao bây giờ lại trốn đi rồi?”
"Anh ấy không thể nói thế!" Đôi mắt tròn xoe của Trần Hiểu Lan trợn trừng, đầy vẻ căm hận.
Hứa Thiên có chút kỳ lạ, cô ta và nguyên chủ không thể có khúc mắc gì được, Tiểu Đào cũng không hề nhắc tới, chẳng lẽ cô ta cho rằng mình đến cướp người yêu?
“Cao Huân có ở nhà không?”
Đến lúc này Cao Huân mới chậm rãi từ phòng khách đi ra tiền sảnh, anh ta mặc quần tây và áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi xắn cao, cười với Hứa Thiên: “Xin lỗi, tôi đang chăm sóc mẹ tôi.”
Hứa Thiên nhíu mày: “Mẹ anh làm sao vậy?”
“Bà ấy bị tai nạn, liệt nửa người trên, đã mấy năm rồi. Tiểu Hứa, tôi nói với cô là cửa văn phòng luôn rộng mở chào đón cô, chứ không bảo cô tìm đến tận nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play