Ninh Việt nói: “Lời anh nói lúc đó thật ra là muốn tạo dựng một màn kịch cho cái chết của Mễ Phụng Tiên, lỡ như có người phát hiện ra thi thể của cô ta, lại thấy anh xuất hiện ở gần đó, anh sẽ nói là anh đúng là đã đến đó, còn thấy Mễ Phụng Tiên đang rất buồn bã, có thể là tự tử.”
Trương Mãnh thở dài một tiếng: “Đúng vậy, tôi là nghĩ như vậy đó. Đồng chí cảnh sát, chuyện này thật sự là tai nạn, tôi không muốn giết cô ta, một ngày là vợ chồng trăm ngày là ân nghĩa mà, tôi chỉ là tức giận quá, bóp cô ta hai cái, cô ta vô tình ngã xuống sông thôi. Cô ta đã chết rồi, tôi cũng phải tự bảo vệ mình chứ. Kết quả tối hôm đó không có chuyện gì cả, không ai đến tìm tôi, tôi cũng không nghe nói công viên Lục Doanh phát hiện ra xác chết.”
Trên mặt anh ta đầy vẻ ngơ ngác: “Lúc đó tôi thật sự cứ như đang mơ vậy, tôi còn nghĩ có lẽ cô ta tự bò được lên bờ rồi về nhà? Hoặc là được người ta cứu lên rồi? Nhưng tôi cũng không dám đi tìm cô ta, tôi chạy ra bờ sông xem thì không có dấu vết gì cả, tôi nghĩ có lẽ cô ta bị nước cuốn trôi xuống hạ lưu rồi. Kết quả hôm qua thì nghe nói ở bờ sông phát hiện ra thi thể, tôi chạy đi dò hỏi, ai cũng nói là một người đàn ông, còn bị ngâm đến mức không nhìn ra mặt mũi nữa, tôi càng mơ hồ, sao lại biến thành đàn ông rồi? Tôi mới lén vào trong vòng cảnh giới bảo vệ.”
Anh ta thở dài: “Lúc đó tôi cũng không biết mình muốn tìm gì, đến đó rồi, đột nhiên lại nhớ đến cái người đàn ông đẩy thùng mà tôi gặp khi bỏ chạy, cái thùng mà gã đẩy có gì đó kỳ lạ, hơn nữa ánh mắt của gã rất dữ tợn, lúc nhìn thấy tôi gã còn rất bất ngờ.”
Trương Mãnh do dự cứ như không biết phải miêu tả thế nào: “Nói sao nhỉ, trông có vẻ khó dây vào lắm, mặt chữ điền, trông cũng bình thường thôi, tôi thật sự không nói được mũi miệng trông thế nào, nói chung là người bình thường, nhưng nhìn là biết rất hung dữ.”
Bức họa phác thảo theo miêu tả như vậy, gần như là không có giá trị gì, nhưng hiện tại chỉ có Trương Mãnh là người chứng kiến.
Hứa Thiên đứng ở bên ngoài nghe xong cũng thấy đau đầu, xem ra đây có thể là hai vụ án gộp lại với nhau.
Ninh Việt nhận lấy báo cáo kiểm nghiệm, hỏi cô: “Cô tin lời anh ta không?”
"Đội trưởng Ninh, sáng nay anh vừa mới nói với tôi rồi, không thể tin lời nghi phạm." Hứa Thiên cười nói: “Nếu các anh có thể tìm thấy thi thể của Mễ Phụng Tiên, tôi có thể kiểm tra xem côta bị ném xuống sông khi còn sống, hay là sau khi chết. Đương nhiên là tôi nói trong trường hợp thi thể chưa bị hủy hoại. Còn cái người đàn ông đẩy thùng và cái thi thể trương phình kia là chuyện gì thì tôi không rõ. À phải rồi, còn có hai khúc xương tay bị người chết trương phình mang lên từ dưới đáy sông, sao tất cả lại dồn vào một chỗ thế này?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT