Cao Huân vốn luôn điềm tĩnh cũng cạn lời: “Các người một hai người sao đều mắc cái bệnh này, con cái vừa xảy ra chuyện là nói bị nhập!”
“Không thì sao lại như vậy, hôm kia còn là một gia đình vui vẻ ăn cơm đi dạo phố, sao đột nhiên lại thành ra thế này.”
Cao Huân nói: “Với những đứa trẻ khác biệt với những đứa trẻ bình thường thì phải dạy dỗ tùy theo năng lực, hướng dẫn tích cực. Với những đứa trẻ có vấn đề tâm lý thì càng phải chăm sóc cẩn thận, phát hiện con cái có khoảng cách với mình, thì phải thẳng thắn trò chuyện, tìm ra giải pháp. Nhưng các người luôn trốn tránh, cuối cùng lại nói đột nhiên như vậy? Không thấy rất buồn cười sao?”
Ba Thẩm còn muốn giải thích, vừa mở miệng liền khóc: “Tôi mà biết nó sẽ biến thành như vậy, nhất định không sửa cho nó, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.”
Thẩm Nhu nghe nói ba mẹ suýt chút nữa bỏ trốn, vậy mà lại cười: “Vậy là họ nói hết với các người rồi sao? Cuối cùng vậy mà lại bỏ trốn? Thật là buồn cười, thật ra tôi chỉ là hù dọa họ thôi, không có họ thì không có tôi, tôi dù ác đến đâu cũng sẽ không giống Khang Tuấn giết ba đẻ.”
Hứa Thiên hỏi cô: “Vậy cô thừa nhận đã giết Uông Cẩm?”
Thẩm Nhu mở to đôi mắt vô tội, cười nói: “Không có mà, người đều là Khang Tuấn giết, tôi chỉ là nói với cậu ta tôi muốn biết bên trong mắt người là cái gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT