“Tôi không biết phải nói thế nào, Tiểu Tuấn chắc chắn không cố ý đâu, Khang Đông Vĩ mắng Thụy Thụy mấy câu, Tiểu Tuấn liền đẩy ba nó một cái, làm ba nó ngã xuống. Lúc đó tôi cũng giận Khang Đông Vĩ, bèn giúp Tiểu Tuấn kéo người vào trong thư phòng. Tôi đưa con gái đến trường, muốn để Khang Đông Vĩ tự tỉnh lại, nào ngờ về nhà lại nhìn thấy một cảnh máu me be bét.”
Hứa Thiên nghe Thành Thủy Anh nói với giọng run rẩy: “Chị nhìn thấy Khang Tuấn móc mắt Khang Đông Vĩ ra?”
“Đúng vậy! Tôi sợ ngây người, lúc đó ba chồng tôi đang ngủ trưa, bị tôi đánh thức, từ trong phòng đi ra, Tiểu Tuấn sợ hãi nên chạy mất. Sau đó tôi với ba chồng tôi không dám báo cảnh sát...”
Ninh Việt hỏi: “Khang Đông Vĩ lúc đó còn sống không?”
Thành Thủy Anh ngây người nói: “Lúc đó tôi nghĩ cũng đến mức đó rồi, làm sao có thể còn sống, ba chồng tôi bảo tôi dùng ga trải giường bọc người lại, nhưng buổi tối khi khiêng lên trên, hình như anh ta động đậy một chút, tôi tưởng là do tôi quá sợ hãi, nên không để ý.”
Chị ta ngẩng đầu nhìn Hứa Thiên với Ninh Việt: “Các người có phải cảm thấy tôi quá độc ác không? Nhưng ngay cả ba anh ta cũng nói không được báo cảnh sát cũng không được đi bệnh viện, anh ta thành ra như vậy rồi, cho dù cứu sống thì còn làm gì được chứ? Chẳng lẽ để nói với các người là Tiểu Tuấn hại anh ta sao?”
Hứa Thiên giống như đoán được gì đó: “Khang Đông Vĩ chưa chết, thậm chí anh ta còn nói ra là Tiểu Tuấn móc mắt anh ta, nhưng hai người vẫn chôn anh ta!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT