Hứa Thiên đành phải nói Khang Tuấn vẫn đang hỗ trợ điều tra, bảo ông cụ yên tâm.
Ông cụ thấy cảnh sát đến, lập tức không làm ầm ĩ nữa, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Cháu trai tôi có tiền đồ, không giống con trai, không thể hủy hoại nó!”
Hứa Thiên tò mò hỏi: “Con trai ông thành ra thế này? Ông không khuyên can sao?”
Ông cụ run run nói: “Tôi đã thành ra thế này rồi, lời tôi nói ai mà nghe?”
Hứa Thiên lại nói: “Bạn học của Khang Tuấn nói cậu ta cũng rất thích viết thơ, sao ông biết cậu ta không giống ba cậu ta?”
"Không giống, chính là không giống!" Ông cụ thở dài một tiếng: “Tiểu Tuấn nhà tôi chưa bao giờ viết thơ, nó ghét nhất những người viết thơ! Sau này nó chắc chắn có tiền đồ, đồng chí cảnh sát, con trai tôi thật sự là con dâu tôi giết, không liên quan gì đến Tiểu Tuấn nhà tôi. Lúc nãy tôi hình như nghe thấy nó nói chuyện, nó ở đâu rồi? Có thể cho tôi gặp đứa bé đó không, mẹ nó vào tù rồi, cái nhà này phải để nó gánh vác.”
Hứa Thiên lại nghĩ đến câu thơ kia, cô tùy ý an ủi ông cụ vài câu, liền cùng Cao Huân ra khỏi phòng bệnh: “Hình như ông ấy không hiểu rõ về cháu trai mình lắm. Khang Tuấn ghét không phải là thơ ca, mà là Ba cậu ta - Khang Đông Vĩ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play