Hồ Đông nói: “Tôi vẫn cảm thấy Khang Tuấn có hiềm nghi lớn nhất, nếu không thì cậu ta chạy làm gì? Ba cậu ta là trưởng câu lạc bộ thơ, chắc cậu ta cũng quen thuộc đối với các thành viên câu lạc bộ thơ.”
Ninh Việt nói: “Mấy người này đều phải điều tra trọng điểm, Tiểu Hứa, cô không phải còn muốn điều tra chuyện mù màu sao? Cô cùng giáo sư Cao và Tiểu Liêu đưa Khang Tuấn đến bệnh viện một chuyến, cho cậu ta kiểm tra, tiện thể cho cậu ta gặp mẹ và ông nội, xem cậu ta có dấu hiệu mềm lòng không. Hỏi thêm họ xem, Khang Tuấn có viết thơ bao giờ không, có triệu chứng mù màu không.”
Lần này Hứa Thiên đi làm nhiệm vụ lại là tổ ba người, cô và Cao Huân đã nói rõ với nhau, không còn như trước đây cứ nhìn nhau dò xét phòng bị, nên ngồi chung xe cũng rất thoải mái.
Tiểu Liêu không phát hiện giữa hai người có gì khác thường, còn nghi phạm Khang Tuấn thì vẻ mặt đau khổ: “Tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện? Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, các người muốn phán thế nào thì phán!”
Tiểu Liêu hỏi cậu ta: “Cậu không muốn gặp mẹ sao?”
“Không muốn, tôi sợ mẹ sẽ khóc, mẹ vì tôi, vì cái nhà này mà sống rất khổ, tôi làm sai chuyện, mẹ thậm chí còn muốn thay tôi gánh tội, nếu biết tôi khai hết rồi, mẹ nhất định sẽ phát điên lên.”
Hứa Thiên quay đầu nhìn Khang Tuấn một cái: “Cho dù cậu không gặp bà, bà ấy cũng vẫn luôn nghĩ đến cậu, lo lắng cho cậu. Khang Tuấn, trốn tránh là vô ích.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT