Hứa Thiên không cảm thấy đều ngồi phía sau có gì không đúng, cô nhớ đến việc Ninh Việt bị thương là vì cứu mình, cô còn chưa có chút biểu hiện gì, không khỏi nói: “Đội trưởng Ninh bị thương là do tôi liên lụy...”
Ninh Việt ngắt lời cô: “Đừng nói lời vô nghĩa, nếu nói như vậy, là tôi phái cô đi áp giải tội phạm, cô nhảy xe là do tôi hại rồi.”
Tiểu Liêu lại nhìn ra phía sau: “Hì hì, đều là tai nạn lao động, còn đều là cánh tay trái, Đội trưởng Ninh, Tiểu Hứa, hai người thật có duyên phận!”
Ninh Việt tức giận bật cười: “Hì hì cái đầu cậu! Tiểu Liêu, tôi thấy cậu là thiếu đánh rồi.”
Hứa Thiên lúc này mới nghe ra ý ngoài lời của Tiểu Liêu, cô bĩu môi: “Đúng vậy, đúng là thiếu đánh, Đội trưởng Ninh, khi Đại hội thao luyện Tiểu Liêu còn không bằng tôi đấy, có phải nên tập thêm không?”
Tiểu Liêu giật mình, lập tức nói: “Dù sao tôi cũng đạt yêu cầu rồi, cứ nhắc mãi chuyện đó làm gì? Thành tích Đại hội thao luyện cũng không ảnh hưởng đến việc tôi bắt tội phạm. Tôi nói cho cô biết nhé, Tiểu Hứa, vừa nghe nói cô xảy ra chuyện, Đội trưởng Ninh suýt chút nữa đã phát điên rồi, cô không biết chúng tôi trên đường đi gấp gáp thế nào đâu. Đội trưởng Ninh lái cái xe tồi tàn đó như lái máy bay, mông chúng tôi muốn nát thành tám mảnh luôn rồi. Thật đấy, không lừa cô đâu.”
Trong lòng Hứa Thiên cảm kích, ngoài miệng lại nói: “Ồ, thì ra chỉ có Đội trưởng Ninh lo lắng thôi, anh không những không lo lắng cho tôi, còn chê Đội trưởng Ninh lái xe quá nhanh, xóc đến anh à? Tiểu Liêu, thời gian qua xem như chúng ta cũng có chút tình đồng đội cách mạng rồi đó, thì ra anh lạnh lùng với đồng nghiệp như vậy sao? Thật làm tôi tổn thương quá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT