Hứa Thiên cảm ơn bác sĩ, đi qua gõ cửa, cửa khép hờ, Hách Văn Tĩnh vẫn nằm trên giường như người chết, bất động.
Ninh Việt trực tiếp đẩy cửa ra: “Hách Văn Tĩnh, có muốn gặp Lý Huy không?”
Hách Văn Tĩnh vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Thiên đi vào đứng ở đầu giường, xem xét dấu vết trên mặt đất. Cô cảm thấy Hách Văn Tĩnh chắc là thật sự muốn chết, mới không màng đến thể diện nửa nằm sấp trên mặt đất, muốn dùng ống truyền dịch lỏng lẻo thắt cổ mình.
Bây giờ ống truyền dịch đã được treo lại, vì tay trái của cô sưng vù lên, kim cắm ở tay phải, trong bình truyền dịch là thuốc tiêu viêm, còn cô ta cứ nằm như vậy, giống như đã quyết định giả chết.
Ninh Việt lại nói: “Động tĩnh nửa đêm qua cô đều nghe thấy rồi chứ? Là vì ba Lý Huy tự sát, cô mới muốn noi theo sao?”
Hứa Thiên cau mày: “Không đúng, nếu cô ta thật sự vì chuyện hôm qua mà tự tử, chẳng phải nửa đêm sẽ kín đáo hơn sao? Đội trưởng Ninh, hôm qua vì anh bị thương, có người chạy đi tìm bác sĩ, có người canh ở ngoài phòng phẫu thuật, Đội trưởng Tào còn đi gọi điện thoại, mọi người đều bận cả, chắc chắn sẽ không ai rảnh rỗi như ban ngày, cứ chốc chốc lại ngó xem. Vậy mà cô ta cứ phải đợi đến hôm nay mới tự tử, xem ra bác sĩ nói đúng, cô ta chỉ làm trò thôi, muốn dọa chúng ta.”
Ninh Việt biết Hứa Thiên muốn khích Hách Văn Tĩnh nói chuyện, cũng cười nói: “Đúng vậy, chắc là sợ người bên ngoài không phát hiện ra, đợi có người vào mới ra sức thắt cổ mình, tôi thật chưa thấy ai có thể tự thắt cổ chết ngay trên đất bằng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play