Hứa Thiên không nhịn được hỏi ông ta: “Chú ơi, hai người con trai của Thôn trưởng Dương, ông thấy thế nào? Nghe nói Dương Văn Bân có xu hướng bạo lực, thường xuyên gây chuyện, còn ức hiếp Hoàng Đại Lực, coi anh ta như nô lệ. Còn Dương Văn Hải, rốt cuộc tại sao cậu ta lại từ bỏ công việc?”
“Hai đứa đó đều không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng Tiểu Hải còn đỡ hơn, không tàn nhẫn bằng, Tiểu Bân đánh nhau đặc biệt hung hăng, trước đây vì một chút chuyện nhỏ, dẫn theo một đám người đánh nhau với thôn bên cạnh, đánh người ta vỡ đầu, còn cảm thấy đặc biệt vinh quang, như đánh thắng trận vậy. Còn về chuyện chúng nó bắt nạt Hoàng Đại Lực, tôi có nghe nói, nhưng chưa từng thấy.”
Ông chú hút thuốc lào vô cùng ghét bỏ nói: “Nhà tôi không thích qua lại với nhà nó, mà Hoàng Đại Lực lại là một thằng không có xương sống, bị người ta sai bảo như chó vậy. Với lại cho dù tôi muốn quản cũng quản không được, tiền đều nằm trong tay nhà Thôn trưởng Dương hết rồi, cho dù ông ta không làm thôn trưởng, cũng vẫn có năng lực tác oai tác quái.”
Đồn trưởng Lý nói: “Đừng lo lắng, không ai truy cứu trách nhiệm của ông đâu, chỉ là cần ông nói ra sự thật, nếu có thể ra mặt làm chứng thì càng tốt.”
Ông chú hút thuốc lào đưa tẩu thuốc lên miệng, lại bỏ xuống, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đồn trưởng Lý, các người yên tâm, tôi dám đứng ra, là không thể nhịn được nữa rồi. Thôn Dương chúng tôi trước đây tốt đẹp biết bao, người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau, đều như một gia đình vậy. Bây giờ ai nấy đều chỉ lo cho cuộc sống riêng của mình, không còn chút tình người nào nữa. Bọn họ nói bầu không khí trong thôn ngày càng kém đều tại nhà họ Hoàng, tôi thấy à, đều tại nhà Thôn trưởng Dương, nếu không phải ông ta và ba ông ta ngày nào cũng dòm ngó nhà họ Hoàng, làm sao mà phát hiện ra nhà họ Hoàng tìm thấy vàng.”
Ông chú này cảm khái rất nhiều: “Các người không biết đâu, từ khi đốt cái nhà đó, thôn chúng tôi không yên ổn được ngày nào, những cặp vợ chồng sống hạnh phúc trước đó lại vì tiền mà ly hôn, mấy người bạn già của tôi không bệnh không tật gì, lại sớm ra đi. Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, các người nói người nào mới chặt một người còn sống thành từng mảnh như vậy, quả thực không phải là người mà là thú vật! Từ khi xảy ra chuyện đó, trong lòng tôi không yên, buổi tối đều không ngủ được, kết quả còn chưa hết, lại chết mấy thanh niên trai tráng! Đồng chí cảnh sát, các người nói tôi có sợ không? Báo ứng cả đấy đều là báo ứng! Ông cụ nhà họ Hoàng kia biết đâu lại biết chút gì đó, biết đâu là do ông ta trước khi chết đã nguyền rủa thôn chúng tôi, phải nhanh chóng giải đi mới được.”
Hứa Thiên ban đầu còn tưởng đây là một ông cụ hiếm có hiểu chuyện, có chính nghĩa, không ngờ cuối cùng lại quay về mê tín dị đoan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play