Hứa Thiên ngây người, cô thực sự không ngờ lại phức tạp đến vậy: “Tôi còn tưởng Tiểu Hải là lương tâm trỗi dậy, muốn bù đắp cho anh.”
“Bù đắp? Hừ, cô biết tại sao nó bỏ công việc nhà nước đi làm tư nhân không? Nó sớm đã biết chuyện năm xưa, đơn vị của nó phải kiểm tra từng người một, nó sợ tra ra chuyện ông nội nó phóng hỏa, nên mới bỏ việc, nói là muốn đi kiếm nhiều tiền. Nó phát hiện tôi lén lút ghi sổ sách, lại càng sợ hãi, muốn dẫn tôi vào thành phố thử xem tôi rốt cuộc có ngốc không. Cũng may tôi lanh lợi tránh được, tôi dứt khoát lừa nó là nhà tôi còn có kho báu, toàn là đồ cổ, sau đó liền dẫn nó về thôn.”
Giọng Hoàng Đại Lực vẫn không chút gợn sóng: “Tôi quá thất vọng, hóa ra Tiểu Hải cũng tham lam giống như ông nội nó, ba nó. Tôi nói đồ ở trên sườn núi bên cạnh nhà tôi, nó liền ngoan ngoãn đi theo tôi ra đồng. Tôi tìm cơ hội đánh nó ngất xỉu, dùng quần áo trói tay chân, vốn định chôn, nhưng nhớ đến ba mẹ tôi, càng nghĩ càng tức, liền lẻn vào nhà nó lấy cưa, phân xác người ra. Sau đó tôi muốn đưa từng mảnh của nó về nhà Thôn trưởng Dương, để bọn họ cũng cảm nhận được nỗi đau mất người thân đến chết đi sống lại, nhưng những thứ đó quá bẩn thỉu, khiến người ta ghê tởm, nên tôi không đi.”
Anh ta không giống như đang miêu tả việc phân xác, mà giống như đang kể về việc giết một con gà, lại chê bẩn không xử lý.
Ninh Việt nghe mà mệt tim: “Anh không phải nói cái chết của cậu ta là một tai nạn sao? Đây là cố ý giết người, không phải tai nạn.”
"Đương nhiên là tai nạn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết nó , chỉ là nhất thời xúc động." Hoàng Đại Lực biện giải.
Tuy Trưởng đồn Lý đồng cảm với anh ta, nhưng nghe đến đây cũng biết anh ta đã hết thuốc chữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play