Cuối cùng Hoàng Đại Lực cũng không giả vờ nữa, thậm chí anh ta còn cười nói: “Ừm, lúc họ đào xương, tôi không trốn, chạy ra xem, cũng không ai phát hiện ra tôi. Thôn dân ngăn cản họ, nói gì mà thầy phong thủy không cho đào, còn nói người chết là một thằng ngốc không thân thích, nhưng đồn trưởng kia nói không quan tâm người chết là ai, đều phải điều tra rõ ràng, mạng của thằng ngốc cũng là mạng người.”
Lúc này Đồn trưởng Lý nghe thấy có người nhắc đến mình, cũng từ bên trong đi ra, bà ngẩn người nhìn Hoàng Đại Lực: “Anh là Hoàng Đại Lực? Lúc chúng tôi đào thi thể, anh đã ở bên cạnh xem sao?”
"Ừm! Họ chỉ nhìn các người, đâu có nhìn tôi." Lúc Hoàng Đại Lực nói chuyện với Đồn trưởng Lý giọng đều dịu đi mấy phần, rõ ràng là có thiện cảm với bà, thậm chí có thể gửi gắm nỗi nhớ mẹ vào bà.
Lúc này thím Dương ngớ người ra, ngây người một lúc, chỉ vào Hoàng Đại Lực nói: “Anh ta không phải là một tên trộm sao? Vừa trộm quần áo vừa trộm đồ ăn, sao lại là Hoàng Đại Lực? Hoàng Đại Lực không phải như vậy, nó râu ria xồm xoàm, hèn nhát, chỉ là một thằng ngốc thôi.”
Ninh Việt thở dài: “Rốt cuộc mọi người làm thế nào mà xác định anh ta là thằng ngốc?”
Một người đàn ông bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Đại Lực: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này thật sự không thể là Hoàng Đại Lực được. Lúc đó họ trêu chọc nó, cho nó ăn bánh bao dính phân, nó ăn ngon lành lắm.”
Hoàng Đại Lực khinh miệt cười một tiếng: “Đói quá thì cứt cũng thơm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT