Thím Dương nghe cô nói xong, càng thêm hoảng loạn: “Không phải tôi nói kẻ trộm mộ, tôi chỉ nói tùy tiện thôi, chỉ là muốn mắng nhà họ Hoàng thất đức.”
Ninh Việt thở dài: “Bà sợ ai? Chồng bà sao? Thôn trưởng Dương hại con trai bà bị đốt thành tro, có lẽ cậu ta bị phân xác cũng liên quan đến ân oán giữa nhà bà và nhà họ Hoàng, đến bây giờ bà vẫn lo lắng lỡ lời sao?”
Đồn trưởng Lý nói: “Chúng tôi đã bắt hết những người trong thôn các bà rồi, đương nhiên đã nắm trong tay không ít chứng cứ, thím Dương, không nghĩ cho con cái, bà cũng nên nghĩ cho mình đi.”
Hứa Thiên cũng bồi thêm một đao: “Chúng tôi muộn thế này mới qua đây, chắc chắn là đã thẩm vấn hết một lượt những người kia, mới chậm trễ đến bây giờ. Thím Dương, bà có muốn biết phản ứng của Thôn trưởng Dương khi nghe Tiểu Hải qua đời không?”
Thím Dương lại khóc lên: “Tiểu Hải nhà tôi thật sự là một đứa trẻ ngoan, ai chết cũng không đến lượt nó chết, sao lại thành ra thế này.”
Ninh Việt thấy bà ta lại sắp khóc, lập tức đứng dậy nói: “Tối nay là cơ hội cuối cùng của bà, ngày mai sẽ có nhiều người hơn nữa tiến vào thôn các bà, chuyện này nhất định sẽ bị điều tra ra ngọn ngành, đến lúc đó tiền và người bà đều không giữ được, con trai lớn và con gái bà cũng sẽ bị liên lụy.”
"Không liên quan đến họ, tôi nói, tôi nói không được sao?" Thím Dương suy sụp, lau nước mắt nói: “Nhà họ Hoàng kia đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, họ chạy đến thôn chúng tôi là vì trộm mộ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT