Cô và Tiểu Liêu nhìn nhau, đều hiểu những người này không muốn ông cụ nói nhiều, xem ra bọn họ quả thật đang che giấu một bí mật chung.
Tiểu Liêu lại gọi thêm hai người nói tiếng phổ thông tốt hơn, rồi mời ông cụ hát lại đoạn tuồng vừa rồi, nhưng ông cụ không chịu hát nữa.
"Tôi không nhớ nữa rồi, đầu óc không minh mẫn, già rồi!" Ông xua tay, vẻ mặt chán nản.
Hứa Thiên không muốn làm khó người già, đáng tiếc đồn cảnh sát nhỏ quá, nếu không thật sự nên tách năm mươi mấy người này ra thẩm vấn riêng.
Cô kéo Tiểu Liêu sang một bên: “Hỏi như thế này xem ra không được, tôi thấy hay là chọn vài người vào phòng thẩm vấn đi, không có phòng thẩm vấn thì vào văn phòng, dù sao cũng phải cách ly họ ra.”
Tiểu Liêu lập tức gật đầu: “Đúng vậy, không thể để bọn họ tụ tập lại, phải đánh từng người một, trừ hai cán bộ thôn vừa rồi, mấy người ngồi dưới bóng cây kia trông khó đối phó nhất, vẫn là mấy người lớn tuổi dễ nói thật hơn, hay là mời mấy ông cụ này vào trước đi.”
Hứa Thiên lại cảm thấy mấy ông cụ này đã bị họ nhắc nhở, chưa chắc đã nói ra được gì, ngược lại vị kế toán Dương vừa rồi, cứ một câu "tôi không rõ lắm" nhưng thực ra cũng đã nói khá nhiều chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT