Tiểu Tạ nhún vai: “Tôi cũng hết cách, tình hình của họ như vậy, cho dù khởi tố phán tội cũng chỉ có thể giám sát tại nhà. Nhưng cô yên tâm đi, Sử Đông Phượng sẽ đưa cả ba người già đến viện dưỡng lão, không có Lỗ Siêu chiều chuộng họ, đến viện dưỡng lão thì làm sao mà tác oai tác quái được?”
Hứa Thiên không ngờ sau biến cố này, Sử Đông Phượng lại hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu bảo vệ lợi ích của bản thân và các con gái.
Ninh Việt cũng cảm thán: “Không dễ dàng gì, lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta mơ mơ màng màng ôm một cái tã lót coi như con, trông như sắp phát điên rồi.”
Tiểu Tạ nói: “Đội trưởng Ninh, vốn dĩ hôm kia tôi muốn báo cáo tình hình với anh, rồi hỏi có nên quyên góp cho Sử Đông Phượng một chút không. Sau đó nghĩ lại vẫn nên nói với bên khu phố trước, họ rất nhiệt tình, giúp cô ta xin trợ cấp, còn tìm cho cô ta một công việc dọn dẹp ở trường mẫu giáo. Ni Ni học ở lớp mẫu giáo, hai chị gái của cô bé học ở trường tiểu học bên cạnh, học phí và những phí khác của ba đứa trẻ, trường học đều miễn. Đợi Sử Đông Phượng làm xong việc, thì dẫn các con cùng nhau về nhà, cô ta rất vui. Tôi nghĩ quyên góp chỉ có thể giúp một lúc, cô ta tự mình đứng lên vẫn tốt hơn, nên không nhắc lại chuyện này với anh.”
"Không sao, cậu làm rất tốt!" Ninh Việt vỗ vai Tiểu Tạ, nhét cái bánh kẹp thịt của mình cho cậu ấy.
Hứa Thiên cũng cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ là không thể khiến kẻ giết đứa trẻ phải chịu trừng phạt thì có chút không cam lòng.
Cô lại hỏi về lão đại và bốn đứa trẻ kia, nghe nói đều đã được đưa đến trường giáo dưỡng, không khỏi cau mày: “Những đứa trẻ ở trong đó đều là nghịch ngợm phá phách nhỉ, mà bọn nhỏ này bị ép buôn ma túy, lại đều còn nhỏ, nên quan sát giáo dục trước rồi mới quyết định đưa đi đâu chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play